Trong cuộc sống, khi bị người khác hiểu lầm mà vẫn có thể mỉm cười cho qua, thì đó là một tố chất hàm dưỡng.
Nhưng không hỏi, không nói, không giải thích, mà lựa chọn sự im lặng, đó không phải là vì không muốn nói… Cho người khác cơ hội cũng là cho mình một cơ hội
Khi chịu thiệt thòi vẫn có thể cười xoà vui vẻ, thì đó là sự khoáng đạt. Khi bất lực vẫn có thể mỉm cười lạc quan, thì đó lại là một cảnh giới.
Lúc gặp nguy nan vẫn có thể điềm nhiên mỉm cười, ắt đó là bậc quý nhân.
Khi bị khinh miệt vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười, thì đó là sự tự tin. Khi thất tình vẫn có thể nhoẻn miệng cười, thì đó là sự giải thoát, an nhiên tự tại.
Nhiều khi không tranh biện không phải là thừa nhận, mà là trong tâm không thấy hổ thẹn
Nhiều khi chẳng để tâm, không phải vì chịu thua, mà là nhận rõ bản thân mình, hiểu được cảnh giới của đôi bên.
Nhiều khi trầm lặng, không phải là không muốn nói, mà là lúc này sự im lặng đáng giá hơn cả ngàn lời.
Con người sống trên thế gian, hãy cho người khác thêm nhiều cơ hội được giải thích, và thêm nhiều sự nhẫn nại sẵn lòng giải thích cho người khác. Như vậy cuộc đời sẽ bớt đi rất nhiều những điều tiếc nuối.
Nhưng không hỏi, không nói, không giải thích, không phải là sự độc đáo hay cá tính, mà là sự vô trách nhiệm và bất công bằng với bản thân và người khác.
Bởi lẽ cho người khác thêm một cơ hội, cũng là dành cơ hội cho chính bản thân mình.
Nhưng có một vài việc tốt hơn là đừng mãi truy vấn, bởi lẽ nhân quả chưa hẳn đã được tiếp nhận, biết rồi có khi còn khó chịu hơn!
Một vài người đã nhìn rõ và cũng đã coi nhẹ, đâu cần phải vạch trần lớp mặt nạ, mà tan đàn xẻ nghé, miễn trong tâm thấu hiểu là xong!
Rất nhiều việc:
Tôi không hỏi và bạn không nói là vì giữa chúng ta có khoảng cách. Tôi hỏi và bạn không nói là vì giữa chúng ta có sự ngăn cách.
Tôi hỏi và bạn trả lời vì đó là sự tôn trọng. Bạn muốn nói và tôi muốn hỏi là vì cảm quan thứ 6. Tôi không hỏi và bạn nói là vì sự tín nhiệm.
Tôi có thể giả vờ hồ đồ, nhưng đừng cho rằng tôi thực sự hồ đồ. Tôi có thể rất khoan dung, rất đại lượng, suy cho cùng, đây cũng là một cảnh giới.
Không sợ kẻ trời Nam kẻ đất Bắc, chỉ lo lòng người cách trở cả chân trời
Con người sống ở trên đời, đừng mong chờ người khác sẽ đối xử tốt với mình. Giày đi sai kích cỡ thì chân đau, tình cảm đặt nhầm chỗ thì tim đau.
Có người mến mộ bạn, cũng có người huỷ hoại bạn. Có người thấu hiểu bạn, cũng có người lạnh nhạt với bạn. Có người thầm thương trộm nhớ bạn, nhưng cũng có người chán ngán bạn. Có người không coi bạn ra gì, nhưng cũng có người coi bạn là hết thảy thế giới của họ.
Nếu tâm liền tâm, lời nói và cử chỉ sẽ tự nhiên như dòng nước chảy. Nếu tâm xa cách, thì lời nói, cử chỉ lạnh giá như tuyết giữa ngày đông.
Trong cuộc đời này, tìm được một phương thức sống phù hợp với mình mới là cách sống tốt nhất. Việc cần làm chính là hoàn thiện bản thân, đừng để lại bất kỳ điều chi phải tiếc nuối…