(Chơi Công Nghệ) - Các thao tác sử dụng "cc" để mua hàng trên mạng rất dễ, y như việc bạn dùng thẻ tín dụng của mình mua hàng vậy. Chỉ khác ở chỗ khi dùng "cc", người đi mua không phải là chủ thẻ, nên anh ta phải giả mạo chủ thẻ để đánh lừa hệ thống thanh toán.
Đam mê làm website và ước mơ kiếm tiền dẫn dắt
Khoảng đầu năm 2009, khi tôi đang là một học sinh lớp 10, học hành thì chẳng say mê gì, chỉ toàn ham làm website. Từ cuối cấp hai, trong khi bạn bè cùng trang lứa lúc bấy giờ chỉ biết chat yahoo và chơi game online thì tôi đã mày mò ra cách tạo được vài website, diễn đàn đơn giản với tên miền (domain) và hosting miễn phí.
Hiểu nôm na, nếu website là một ngôi nhà, thì tên miền là cổng vào của ngôi nhà đó, còn hosting chính là mảnh đất để ngôi nhà được xây lên. Tên miền chính là cái tên và là thương hiệu của một website, vì vậy những người làm website lúc bấy giờ luôn muốn mua và sử dụng tên miền quốc tế có phí - thường được bán với giá khoảng 10$/năm. Số tiền này tuy không quá lớn, nhưng với một học sinh ở nông thôn như tôi, việc tiêu một lúc vài trăm nghìn là quá hoang phí.
Trong lúc đang phân vân thì tôi bắt gặp trên mạng một người rao bán tên miền quốc tế với giá chỉ 50 nghìn đồng/năm, thanh toán bằng thẻ điện thoại. Tôi nhanh chóng liên hệ với cậu ta qua yahoo để mua tên miền chanel...9.info trong vòng một năm. Tôi gửi mã thẻ cào cho cậu ta và thật may mắn, cậu ta không phải là một kẻ lừa đảo. Vậy là tôi đã có trong tay một tên miền quốc tế để phát triển website của mình.
Tất nhiên, tôi cũng thắc mắc tại sao cậu ta lại có thể bán tên miền rẻ như vậy. Cậu ta nói với tôi là tên miền mua bằng "cc", nhưng rất yên tâm, không bị thu lại đâu.
Không hỏi gì nữa, tôi cám ơn cậu ta và lên Google tìm hiểu "cc" là gì. Hóa ra "cc" la viết tắt của "card chùa" - tức là mã thẻ tín dụng bị ăn cắp trên mạng. "Ồ, cậu ta chắc hẳn là một hacker thứ thiệt đây! Mình phải bám càng hắn mới được" - tôi tự nhủ vậy.
Vài ngày sau, cậu ta để status (dòng trạng thái) trên Yahoo nói rằng cậu ta đang vui, và ai thích tên miền gì cậu ta sẽ đăng ký miễn phí cho. Tôi vội vàng "Buzz!" cậu ta ngay và hỏi xin tên miền ht...net. Cậu ta đồng ý, nhưng do quá nhiều người xin tên miền nên cậu ta đăng ký không kịp. Và cậu ta gửi cho tôi hai cái "cc", bảo tôi tự đi mà đăng ký.
Tôi mừng quýnh, lên google tìm ngay cách sử dụng "cc" để đăng ký tên miền. Nhưng chẳng ở đâu dám công khai hướng dẫn người ta "ăn cắp" cả. Thời điểm đó kiến thức phổ thông về "cc" không tràn lan trên mạng như bây giờ nên tôi càng tù mù hơn. Các diễn đàn mà người ta vẫn nói về thế giới ngầm trên mạng thì luôn luôn đóng cửa không cho đăng ký truy cập.
Tôi lên tất cả các diễn đàn của cộng đồng webmaster (người phát triển website) để hỏi về "cc", và bị các quản lý (mod) cấm liên tục vì hỏi những kiến thức bất hợp pháp. Tôi bắt đầu thấy chán nản và tập trung phát triển website của mình.
Nhưng vài ngày sau đó, một cánh cửa đã mở ra, đón tôi vào một thế giới khác.
Những ngày đầu tồn tại nhờ... sex
Tôi còn nhớ rõ hôm ấy, khi một thành viên trên diễn đàn FCVN (Freecode.Vn) đăng chủ đề thông báo diễn đàn hacker D.F đang mở cửa cho thành viên đăng ký tại địa chỉ darkf...biz. Chỉ vài tiếng sau đó chủ đề này đã bị xóa. Nhưng tôi đã nhanh chóng vào diễn đàn D.F đăng ký cho mình được một tài khoản.
Mới chân ướt chân ráo vào diễn đàn D.F, những thành viên mới như tôi được Ban quản trị đưa ra điều kiện để tồn tại ở diễn đàn này, đó là sự đóng góp. Khi bạn tạo một chủ đề trong diễn đàn, nếu chủ đề đó hữu ích bạn sẽ được các thành viên khác công nhận bằng cách ấn nút "cám ơn". Số lần "cám ơn"
này được gọi là "thanked" và chính là số đo cho sự đóng góp của mỗi thành viên.
Những thành viên mới vào được gia hạn trong vòng 1 tuần phải có 30 "thanked" để được giữ lại diễn đàn. Số còn lại sẽ bị "thanh lọc" không thương tiếc. Nhưng tôi mới vào diễn đàn, tôi chỉ là một tay mơ, tôi lấy đâu ra kiến thức trong nghề để đóng góp cho diễn đàn đây?
Thật may, vì ngoài những mục về chuyên ngành, diễn đàn D.F còn có hai chuyên mục nhỏ mà tôi có thể đăng bài kiếm "thanked". Đó là chuyên mục "Tin tức xã hội" và chuyên mục "Khu vực người lớn (18+)".
Chuyên mục "Tin tức xã hội" thì chẳng có gì hay ho cả, các thành viên chỉ vào xem chơi chứ ít khi ấn "Cám ơn". Vì vậy chỉ còn một mảnh đất giúp tôi tồn tại: chuyên mục "Khu vực người lớn (18+)" - nói thẳng ra thì đây là nơi đăng tải các nội dung đồi trụy.
Việc đăng bài ở chuyên mục này cũng chẳng hay ho gì, nhưng tôi cần 30 "thanked" để tồn tại. Vì vậy tôi tìm và đăng lại khá nhiều ảnh và phim đồi trụy từ trên mạng lên diễn đàn D.F. Kết quả là sau một tuần tôi đã có hơn 30 "thanked" và được ở lại diễn đàn với các mác "thanh niên dâm đãng" mà các thành viên khác đặt cho.
Bắt đầu "sự nghiệp"
Khi đã chắc chân ở diễn đàn, tôi bắt đầu tìm hiểu về "cc" và cách sử dụng nó. Diễn đàn D.F thực sự là một thiên đường, họ có đầy đủ các hướng dẫn căn bản về mọi lĩnh vực trong giới "hacker underground" (thế giới ngầm của tin tặc). Từ chuyện hack "cc" từ các website đến cách sử dụng "cc" để mua hàng. Hơn thế nữa, một số thành viên còn chia sẻ những tài nguyên mà họ hack được, mua được cho mọi người để kiếm "thanked"..
Thực ra thì các thao tác sử dụng "cc" để mua hàng trên mạng rất dễ, y như việc bạn dùng thẻ tín dụng của mình mua hàng vậy. Chỉ khác ở chỗ khi dùng "cc", người đi mua không phải là chủ thẻ, nên anh ta phải giả mạo chủ thẻ để đánh lừa hệ thống thanh toán hoặc người bán hàng.
Mấu chốt của vấn đề là, cửa hàng trực tuyến nào có hệ thống thanh toán lỏng lẻo thì ắt là dễ mua hàng ở cửa hàng đó. Vậy thì làm sao để biết một cửa hàng có hệ thống thanh toán dễ qua mặt hay không? Đơn giản là bạn chỉ việc thử.
Những người sử dụng thẻ (carders) lên Google tìm kiếm những cửa hàng bán thứ mà họ muốn mua, và họ thử mua hàng với hàng loạt cửa hàng với nhiều mức độ giả danh khác nhau để tìm ra những trang web có thể dễ dàng qua mặt. Thường thì mỗi người có một danh sách các cửa hàng trực tuyến cùng với cách mua hàng tương ứng. Có người lưu lại danh sách trên máy tính, có người chỉ nhớ trong đầu.
Cũng có nhiều người chia sẻ một ít mánh khóe với cộng đồng, nhưng thường là khi họ đã ăn đủ ở cửa hàng đó. Và vì cửa hàng đó đã được đưa ra cộng đồng, đồng nghĩa với việc hàng loạt người khác nhảy vào một chỗ "kiếm cơm". Không sớm thì muộn cửa hàng trên mạng đó sẽ nâng cấp hệ thống thanh toán của mình khiến cho việc mua hàng trở lên khó khăn. Khi đó, chúng tôi nói: "shop này đã nát".
Tôi bắt đầu "sự nghiệp" với một việc được cho là khá đơn giản, đó là mua tên miền. Từ những "cc" và "sock"(dùng để ẩn danh, giả dạng trên mạng) được cộng đồng D.F chia sẻ, tôi tìm được một vài trang web bán tên miền tại Canada khá dễ dàng trong việc qua mặt. Ban đầu tôi bán tên miền cho
những người làm website trên mạng.
Song dần dần, tôi nhận thức được rằng, muốn kiếm tiền ở cái đất "UG" này, tôi phải làm những thứ cao cấp hơn: đó là "Hack" và "Ship".
(Còn nữa)
- H.N (Ghi chép theo lời kể của nhân vật)