Thúy Ngân, 35 tuổi, tâm sự rằng mối quan hệ giữa cô và chồng ngày càng trở nên căng thẳng. Sau nhiều năm chung sống, cô nhận ra chồng mình dường như chỉ chăm chăm tìm kiếm lỗi lầm từ cô thay vì thấu hiểu hay sẻ chia.
Mỗi khi trở về nhà, cô thường xuyên phải nghe những lời trách móc từ anh: “Cái này em làm không đúng”, “Cái kia em làm không ổn”. Dường như việc chỉ trích cô khiến anh cảm thấy hài lòng.
Điều đó khiến cô luôn trong trạng thái lo lắng và áp lực, không biết mình có phạm phải điều gì sai hay không. Ở bên chồng, cô có cảm giác như một đứa trẻ luôn đứng trước nguy cơ bị quở trách, lúc nào cũng phải dè chừng để tránh bị la mắng.

Ngược lại, khi ở bên người tình, cô như được sống là chính mình. Người đàn ông ấy có tính cách lạc quan, dễ gần và thường mang lại cho cô cảm giác nhẹ nhõm, thư thái.
Khác hẳn với chồng – người luôn xem thường cô trong từng lời nói và cho rằng mình vượt trội hơn cô về mọi mặt – người yêu cô lại cư xử đầy tôn trọng. Anh luôn trò chuyện nhẹ nhàng, hỏi han ý kiến cô trước khi quyết định điều gì, và hiếm khi nổi giận. Ở bên anh, cô cảm nhận được sự đồng cảm và trân trọng – điều mà cô chưa bao giờ có được trong cuộc hôn nhân của mình.
Ở bên người tình, hạnh phúc như thiên đường, ở bên chồng, chỉ toàn là trách móc, cãi vã
Ở bên người tình, tôi có cảm giác như đang sống trong một thế giới đầy ắp yêu thương – mọi thứ nhẹ nhàng và êm đềm như ở chốn thiên đường. Trái lại, khi ở cạnh chồng, cuộc sống chỉ toàn những lời trách móc, những cuộc cãi vã không hồi kết.
Những lúc tôi ốm đau, nếu gọi cho chồng, thay vì hỏi han hay lo lắng, anh chỉ trách tôi vì không biết giữ gìn sức khỏe. Không một lời an ủi, chỉ là sự lạnh nhạt đến vô tâm.

Còn người tình thì khác hẳn. Mỗi khi tôi mệt mỏi, anh đều ở bên, đưa tôi đi khám, mua những món tôi thích và chăm sóc tôi từng chút một. Ở bên anh, tôi thấy mình được yêu thương và nâng niu – như một nàng công chúa thật sự, điều mà tôi chưa từng cảm nhận từ người chồng của mình sau khi kết hôn.
Ngày xưa, khi còn yêu nhau, chồng tôi từng lo lắng cho tôi từng chút. Nhưng giờ đây, sau khi là vợ chồng, sự quan tâm ấy dường như đã biến mất, nhường chỗ cho sự cau có, thiếu kiên nhẫn. Ngày trước, anh có thể chờ tôi cả tiếng mà không than vãn. Giờ thì chỉ cần tôi chậm vài phút, anh đã buông những lời chê bai: "Em lười biếng", "Em xấu xí", "Em mập ra rồi".
Anh ta nghĩ rằng tôi chẳng có giá trị gì, và sẽ không ai khác muốn ở bên tôi ngoài anh. Chính vì thế, tôi quyết định thay đổi – trang điểm, ăn mặc thật đẹp – không chỉ để thấy mình tự tin hơn, mà còn để thu hút ánh nhìn của những người đàn ông khác.
Tôi biết mối quan hệ này là sai, là vượt qua giới hạn đạo đức. Nhưng tôi vẫn không thể dừng lại, bởi chỉ khi ở bên người tình, tôi mới cảm thấy mình được yêu thương, được lắng nghe và trân trọng – điều mà tôi đã đánh mất từ lâu trong cuộc hôn nhân này.