Tôi 33 tuổi, sống cùng chồng và 2 con trai, chồng hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi có một cơ sở kinh doanh nhỏ tại TP HCM, vợ chồng cùng làm chung, cũng nhiều chuyện không vui xảy ra từ đó. Vợ chồng tôi bất hòa kể từ khi chuyển về chỗ mới, chẳng hiểu tại sao cứ gây nhau suốt ngày, đôi khi chỉ là chuyện nhỏ nhặt hết sức cũng đến mức độ mỗi người một mặt, không ai nhìn ai.
Chồng tôi thuộc típ người độc tài và gia trưởng, luôn bắt mọi người làm theo ý mình dù trong công việc hay chuyện gia đình, con cái, cả chuyện sinh hoạt vợ chồng tôi cũng phải làm theo. Anh có bản lĩnh trong kinh doanh, rất nhạy bén và dễ thuyết phục khách hàng. Vợ chồng tôi cùng nhau làm và mọi chuyện trong kinh doanh đều không có gì phải giấu nhau. Anh giỏi hơn tôi nên mọi việc tôi để anh quyết, tôi vừa làm việc vừa chăm sóc các con.
Phản bội chồng... sau 4 năm cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. |
Rồi công việc kinh doanh có phần thua lỗ và bị lừa gạt nên kinh tế gia đình rơi vào tình thế khó khăn (chúng tôi vẫn ở nhà thuê). Anh tìm mọi cách để cứu vãn, nhờ mọi người giúp đỡ và cuối cùng vực dậy được công ty nhưng cũng từ đó nợ nần phát sinh rất nhiều. Anh lo làm để giải thoát số nợ kia, tôi vẫn cùng anh chia sẻ mọi khó khăn và không hề than vãn nhưng vợ chồng từ đó ít quan tâm đến nhau, anh trở nên cáu gắt, bực bội, thường la mắng tôi.
Lúc đó tôi rất buồn, vô tình nhận được tin nhắn của một người lạ hỏi han quan tâm. Trong lúc tâm trạng như thế tôi đã nói chuyện, nhắn tin qua lại với người đó. Một lần chồng mượn điện thoại, nhận được tin nhắn của người kia gửi đến và mọi chuyện rối tung lên. Anh đã đánh tôi rất nhiều ngay trong đêm đó và bắt buộc tôi phải viết đơn ly hôn.
Tôi thấy mình không làm gì quá đáng, chỉ là nhắn tin bình thường, thật sự tôi chưa gặp người đó và cũng chưa hề làm gì có lỗi để phải mang tiếng “ngoại tình". Tôi nghĩ vậy và đã chịu những trận đòn roi của anh để tiếp tục sống, chứng minh mình không làm gì quá đáng.
Kể từ đó vợ chồng tôi như xa cách hẳn ra, rất lạnh lùng và tẻ nhạt. Tôi phải sống với thái độ của anh như vậy trong 4 năm trời. Mỗi lần có việc phải đi giải quyết anh lại cho người chở đi hoặc lúc buồn tôi đi dạo một mình thì khi về anh lại đem chuyện ngày trước ra để soi xét và đánh đập.
Từ đó tôi sống khép kín, không bạn bè, không đi chơi, đi làm về là thui thủi trong nhà, cơm nước giặt giũ. Tôi vẫn có cảm giác rất buồn...
Cuộc sống cứ như vậy kéo tôi "đi xa" lúc nào không biết. Một hôm, vào trang web trên mạng, tôi gặp một người bạn lớn hơn mình nhiều tuổi, chúng tôi chuyện trò rất nhiều về hoàn cảnh của nhau và đã nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Chuyện gì đến đã đến, chuyện ân ái đã xảy ra.
Tôi cảm nhận đó là tình cảm chân thành cả hai dành cho nhau, bản thân cũng không phải trẻ con để gọi là bồng bột, tôi đã yêu người đó bằng sự chân thành.
Có phải tôi đã sai, quá tham lam khi hành động như thế hay tôi là người phụ nữ đáng chê trách? Tôi không có quyền biện minh cho mình nhưng cảm thấy cuộc sống hiện tại ấm áp hơn phần nào khi có người đó trong đời. Tôi cũng không hy vọng trên đời này có người gặp phải hoàn cảnh giống mình.