Đàn bà ly hôn đau lắm chứ, buồn lắm chứ. Nhưng thật tâm tôi lại thấy lòng mình thanh thản. Bởi tôi đã rũ bỏ được gánh nặng, cắt đứt được những điều cứ khiến tôi dằn vặt, tổn thương lâu nay. Ôm con ra khỏi nhà chồng, tôi không thèm ngoái đầu nhìn lại cái nơi chỉ mang đến cho tôi toàn những tổn thương.
Chồng tôi cũng thương yêu vợ nhưng lại là một người quá nhu nhược và nghe lời mẹ. Anh là chồng tôi nhưng với mẹ, anh mãi mãi là một đứa trẻ chưa lớn. Mẹ chồng tôi lại chỉ có mình anh là con trai nên lại càng cưng như trứng mỏng. Chuyện lớn bé gì anh cũng đều hỏi và nghe theo ý mẹ. Mẹ anh có quyền tối thượng trong nhà. Bất kì ai cũng không được làm bà phật ý.
Nhiều khi tôi rất buồn phiền vì chồng chẳng bao giờ để ý đến suy nghĩ, xúc cảm của vợ nhưng ráng nín nhịn cho yên cửa yên nhà. Nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", mẹ chồng cứ liên tục can thiệp vào cuộc sống riêng của hai vợ chồng khiến tôi không thở nổi.
Vợ chồng tôi kế hoạch, định hai năm nữa sẽ sinh em bé. Vì chúng tôi còn rất trẻ, dự án của tôi càng dang dở. Nhưng mẹ chồng tôi bắt phải sinh em bé ngay trong năm vì hợp tuổi. Chồng tôi không muốn làm mẹ buồn nên đồng ý. Bất chấp việc sinh em bé là bao công việc, kế hoạch của tôi phải đổ sông, đổ biển.
Khi tôi mang thai, mẹ chồng bắt tôi kiêng cữ đủ điều. Bà bảo tôi không nên đi khám thai nhiều vì ảnh hưởng em bé. Tôi thèm ốc thì bà bảo không được ăn vì sinh em bé sẽ có nhiều đờm nhớt trong họng. Bà rất mê tín. Nhiều khi bầu bì ở nhà buồn chán, tôi muốn chồng chở ra ngoài hóng gió bà cũng không cho đi vì sợ người âm theo.
Đỉnh điểm là khi sinh con, tôi như bị giam hãm trong cái lồng do mẹ chồng đặt ra. Chồng tôi không được ở chung phòng với vợ. Đêm hôm mình tôi chăm con đến rộc người. Mẹ chồng tôi mấy tháng trời chỉ cho tôi ăn thịt heo. Tôi không thể nuốt nổi những món ăn bà bảo rằng lợi sữa. Bà bảo tôi chăm con theo cách dân gian. Con ho, con sốt không cần đi bác sĩ chỉ cần uống lá là khỏi. Có lần con tôi tiêu chảy nặng phải nhập viện cấp cứu bởi vì uống những thứ lá do mẹ chồng đưa. Tôi nghẹt thở, mệt mỏi đến không chịu được.
Chồng tôi sống vô cùng ích kỉ và vô tâm. Không biết vợ mình sống mệt mỏi như thế nào. Lúc nào anh cũng chỉ có mẹ. Lúc nào anh cũng bảo tôi ráng nghe lời mẹ cho bà vui lòng. Chưa bao giờ anh hỏi tôi cần gì, muốn gì. Anh chưa bao giờ cảm nhận được rằng tôi sống rất ngột ngạt và khổ sở từ khi bước chân vào nhà của anh. Tôi bảo anh dọn ra ngoài ở riêng, nếu cứ tiếp tục tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi đau thắt ruột khi anh bảo: “Nếu đi thì hai mẹ con em đi, còn anh sẽ ở lại với mẹ".
Tôi bế con đi sau khi kí đơn ly hôn. Tôi biết chồng mình đã như thế thì vĩnh viễn tôi chẳng có ngày nào được yên ổn khi sống trong căn nhà đó. Bây giờ tôi sống vì con, vì chính bản thân mình. Hôn nhân như một cơn ác mộng, vĩnh viễn tôi không bao giờ muốn đặt chân vào lần nữa.