Chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm mới làm đám cưới, vợ là mối tình đầu của tôi, cô ấy xinh đẹp, hiền dịu, cũng là dạng "hot girl" của trường tôi khi đó. Tôi phải theo đuổi bền bỉ mãi mới nhận được lời đồng ý của cô ấy.
Lấy nhau về, tôi chưa bao giờ phải một lời than thở về vợ của mình. Bởi cô ấy quá chu toàn, đảm đang, tháo vát, tôi tự hào về cô ấy lắm. Thời gian đầu lấy nhau, chúng tôi ở với bố mẹ chồng, đi làm cũng xa nhưng vợ chưa một lần kêu khổ, chưa một lần bất mãn. Bố mẹ tôi cũng quý em lắm. Gia đình sống vô cùng êm đềm, hạnh phúc.
Vợ tôi có bầu, tôi chăm chút vợ lắm, cô ấy thể trạng yếu lại còn thai đôi, thành ra vất vả. Vợ bị rạn da nhiều, hết vùng ngực, vùng bụng, xuống cả đùi. Cô ấy cứ xót ruột than, tôi an ủi vợ, sau này sinh xong sẽ hết.
Ngày vợ "vỡ chum", cô ấy sinh thường một trai, một gái, xinh đẹp như tranh, nhà tôi vui như tết. Sinh xong, tôi phải thuê thêm giúp việc về phụ giúp vợ, bởi mẹ tôi vẫn phải đi làm, mình cô ấy không xoay được.
Một ngày đi làm về, tôi thấy cô giúp việc bảo vợ tắm trên tầng 2, tôi lên trên thì thấy cô ấy để cửa phòng mở. Định bụng nhảy vào trêu vợ, tôi ngó vào òa một cái.
Ai ngờ, cô ấy giật mình làm rơi xuống một hộp gì đó, nước chảy lênh láng khắp nền. Vợ mặc mỗi đồ trong, cả người cô ấy thâm tím toàn những vết rạn. Thấy tôi đứng ngỡ ngàng, cô ấy đẩy vội tôi ra rồi khóa cửa. Định thần lại tôi mới nghĩ ra, chắc vợ đang bôi thuốc rạn.
Nhớ ra từ ngày vợ sinh, cô ấy và tôi vẫn kiêng chuyện ấy, cô ấy lúc nào cũng mặc quần áo kín cổng cao tường.
Tự dưng nghĩ thương vợ vô cùng, cô ấy từng rất xinh đẹp, từng bao nhiêu người xếp hàng theo đuổi. Vậy mà vì lấy chồng, vì hi sinh cho tôi mà thành ra như vậy. Mũi cứ tự dưng cay xộc, chỉ muốn ôm lấy vợ mà an ủi...