Người đồng hành với bạn không phải khi cần đến là có thể xuất hiện; người quan tâm bạn không phải bởi họ không có việc cần phải lo.
Tình cảm, dù sâu sắc đến đâu cũng không thể chấp nhận sự lơ là; tấm lòng, dù nhiệt tình thế nào cũng không thể chịu đựng sự lạnh nhạt. Đừng chờ đến lúc người quay lưng mới giật mình tỉnh ngộ, đừng đợi đến khi lòng tổn thương mới gấp rút bù đắp.
Thế gian rộng lớn, có duyên tao ngộ đã là điều không dễ dàng; trái tim nhỏ bé, có thể dung chứa bạn đã là điều kỳ diệu, nên biết cách giữ gìn!
Tình cảm không phải một sớm một chiều mà hình thành, cũng không thể một giây một phút mà có thể tiêu tan. Lòng người dần dần xa lạ, cảm tình mới từ từ phôi phai.
Trong mắt người không có hình bóng mình, vương vấn để làm gì? Trong lòng họ không còn vị trí cho bạn, nghĩ đến để làm chi? Người có sự tự tôn, đừng để bị chà đạp; tâm có sự cảm nhận, nên biết cách lắng nghe!
Tình cảm không phải một người mà có thể giữ được. Nếu không có bạn đồng hành, nó sẽ là gánh nặng chỉ mình ta đơn độc giữa mưa gió cuộc đời. Hiện tại như vậy thì tương lai cũng không thể khác hơn. Nên biết giúp lấy mình, đặt nó xuống rồi tiến về phía trước, bạn sẽ nhìn thấy ngày mai trong sự khoan khoái nhẹ nhàng…
Ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người khác nhau, có những cuộc gặp gỡ lưu luyến, suốt đời không thể quên được, đó chính là duyên phận. Chẳng có một ai có thể hiểu rõ được điều đó. Bởi, trong cuộc sống này, có những người hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại có thể đồng cảm với nhau. Nhiều người cứ tưởng sẽ hòa hợp gắn bó với mình suốt đời, thì lại không thể bên nhau. Người cứ cố gắng theo đuổi đến mấy cũng không thành. Giống như câu người ta vẫn thường nói: “Theo tình, tình chạy, chạy tình, tình theo”.
Phật nói rằng, cuộc sống con người luôn nối tiếp, luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác, thừa hưởng và mang nợ lẫn nhau. Duyên đến duyên đi, khó có thể cưỡng cầu.
Ở giữa cuộc sống này, “biển người mênh mông” người với người gặp nhau là duyên tiền định, yêu nhau là phận kiếp trước, bên nhau là trả nợ đời đời. Cũng vì thế, mà có nhiều cặp vợ chồng chỉ một lần gặp gỡ cũng thành phận trăm năm. Nhiều cặp vợ chồng yêu nhau rất sâu đậm, cứ tưởng một đời gắn bó, nhưng cuối cùng mỗi người một ngã.
Trước sự đổ vỡ của hôn nhân, người ta trách nhau vì lòng dạ thay đổi, sẵn sàng xúc phạm tổn thương nhau vì sự phản bội. Nhưng họ không biết rằng, cả hai đã trả hết nợ từ kiếp trước.
Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng có thời điểm và giai đoạn của nó. Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là ngày sau nó vẫn còn vĩnh viễn. Bởi thế, khi đã gặp được nhau thì hãy nắm tay thật chặt, hết lòng quý trọng, thương yêu. Nếu một ngày nào đó phải xa cách, cũng đừng than thân, trách phận. Hãy an nhiên với lòng rằng, vạn sự tùy duyên. Với người không có duyên nữa thì dù có vun đắp đến bao nhiêu cũng là dư thừa.
Nhân duyên con người ngắn ngủi, lại đáng quý, chúng ta nên biết trận trọng và giữ gìn, đừng để mất đi rồi mới hối hận. Nếu đã cố gắng hết sức nhưng không thể níu kéo được nữa thì hãy buông tay. Bởi nó đã đi tới tận cùng của con đường, hãy nhẹ lòng, thanh thản mà dứt đi. Vạn sự trên đời này, gặp gỡ hay chia ly đều đã được an bài.