Tôi không dám nhận lời kết hôn khi người đàn ông tôi trao gửi đầu tiên lại chính là...bố anh

12:00, Thứ năm 06/10/2016

( PHUNUTODAY ) - Tôi không biết có phải số phận đang đùa cợt tôi không, tại sao tôi cứ gặp phải những chuyện tệ hại đến như này...

 Mối tình đầu của tôi chớm nở khi tôi 20 tuổi, khi ấy tôi đang học năm 3, đi kiến tập tại một công ty lớn. Tôi tự nhận thấy mình là người may mắn khi vừa vào đã có người nâng đỡ, đó là chính là trưởng phòng, một người đàn ông 45 tuổi, phong độ, chín chắn và cực kỳ tâm lý.

Tiếp xúc với anh không nhiều, thời gian kiến tập cũng vỏn vẹn 1 tháng trời, nhưng sếp đã giúp đỡ tôi rất nhiều, các anh chị trong cơ quan ai cũng hết lời khen ngợi, bảo anh là vị sếp tốt nhất mà họ gặp. Từ sự ngưỡng mộ, tôi chuyển sang thầm thương trộm nhớ sếp lúc nào chẳng hay... Dù sếp bằng tuổi với bố tôi...

dau-long

Kết thúc đợt kiến tập, sếp nói tôi vẫn có thể đến cộng tác nếu muốn, có gì khó khăn cứ hỏi anh, không phải ngại. Dần dần, tình cảm giữa tôi và anh nảy nở lúc nào không biết, dù tôi biết mối tình này thực sự sai trái. Bố mẹ tôi sẽ cấm cản, xã hội sẽ cười chê... nhưng tôi không có cách nào dừng lại được.

Yêu nhau rồi anh kể, anh li hôn đã lâu, có một cậu con trai hơn tôi 3 tuổi, vừa tốt nghiệp, đi làm. Ở bên cạnh anh, tôi thấy hạnh phúc, trưởng thành hơn rất nhiều, anh là người dìu dắt, dạy bảo tôi, khiến tôi hoàn thiện. Anh cũng là người đàn ông đầu tiên tôi trao gửi.

Thế nhưng khi bố mẹ tôi biết chuyện, ông bà tức giận đến độ mẹ tôi ngất xỉu, bà ép tôi chia tay anh, nếu không bà sẽ tuyệt thực cho đến chết. Mới đầu tôi cũng lỳ lợm không nghe, nhưng mẹ tôi bỏ ăn 2 ngày, lả cả đi, mà đưa bà đi viện thì bà sống chết không nghe. Cuối cùng, tôi đành chấp nhận nghe lời mẹ.

Mất một khoảng thời gian dài để tôi lấy lại tinh thần. Anh vẫn tìm, nhưng tôi chạy trốn, Bố mẹ chỉ có mình tôi, tôi không thể thành người con bất hiếu.

dau-long.01

Sau đó nhiều năm, tôi ra trường, đi làm, chuyện cũ như vết sẹo tuy lành miệng nhưng nhiều lúc vẫn nhói lên. Tôi cũng không yêu đương ai thêm nữa. Đến tận năm 27 tuổi thì gặp Huy.

Tôi cũng hiểu sao, nhưng lần đàu gặp anh tôi đã thấy tin tưởng và rất có thiện cảm. Đó là cảm xúc quá lâu rồi tôi không có. Huy tốt bụng, chân thành, giỏi giang, anh theo đuổi tôi, và không bao lâu sau đó thì chúng tôi thành một đôi.

Yêu nhau rồi Huy kể về gia đình anh cho tôi nghe. Nhà Huy cũng neo người, anh lại là con một. Thời gian yêu nhau, anh rất tốt, quan tâm tôi, chúng tôi cũng xác định gắn bó lâu dài, tôi đưa anh về nhà, bố mẹ tôi ưng lắm.

Thế nhưng, cái ngày tôi lấy điện thoại anh xem, nhìn ảnh trong máy anh, tôi chết lặng. Vừa lúc anh đến, anh nói đấy là bố của anh. Nói thật, tôi phải gắng gượng lắm mới không bộc lộ tình cảm của mình lúc đó.

Từ hôm ấy về, tôi cứ khóc mãi. Nghĩ sao cuộc đời trớ trêu như thế, Huy vô tư chẳng biết gì, anh cứ bảo tôi thu xếp về nhà anh để bàn chuyện cưới xin. Tôi đau lòng lắm, tôi phải làm sao bây giờ đây, tôi làm sao có thể đồng ý với Huy, khi người tôi yêu đầu tiên lại chính là bố của anh... Tôi phải làm gì bây giờ đây?

chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả: Thạch Thảo
TIN MỚI CẬP NHẬT