Chỉ bằng chiếc radio nhỏ mà anh đã học giao tiếp thành thạo tiếng Thái Lan. Để rồi với đôi mắt không nhìn rõ cùng vốn tiếng Thái tự học, anh đã quyết sang tận đất nước Chùa Vàng xa xôi để học hỏi cách làm ăn, chăn nuôi. Với nghị lực phi thường và tình yêu chân thành của người vợ, anh chị đang dìu nhau tìm thấy ánh sáng tươi đẹp của cuộc đời.
[links()]
Nói tiếng Thái chuẩn hơn tiếng Việt
Không quá khó khăn để tìm đến gia đình anh Hoàng Quốc Việt (xã Dị Chế, Tiên Lữ, Hưng Yên), người được cả xã coi là có đôi mắt thần, anh nhìn đời bằng tài hoa và trí tuệ. Tiếp chúng tôi với cái giọng mà như anh nói là “đặc quê”, âm “L” và “N” cứ lẫn lộn vào nhau.
Thế nhưng, ít ai biết được anh Việt có thể nói tiếng Thái Lan gần như không sai nửa chữ. Anh nói chuẩn đến mức, chính người Thái còn không thể nhận ra anh là người Việt Nam. “Ngày anh sang Thái Lan đi làm thuê cho người ta, có ai biết anh là người Việt Nam đâu.
Anh nói anh là người miền Bắc Thái Lan, mọi người đều tin hết. Nếu như anh không nói sõi tiếng Thái thì người ta đã đuổi anh về ngay từ khi mới sang chứ chả ở đó được đến vài năm. Hạn visa của anh chỉ có 3 tháng vì anh sang đó theo đường du lịch mà”- Anh Việt chia sẻ.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông có 6 anh chị em thì có tới 4 người mắc chứng mù bẩm sinh. Anh Hoàng Quốc Việt là 1 trong 4 người bất hạnh đó. Lúc nhỏ tuy cuộc sống vất vả, gia đình đông anh em, mắt lại kém nhưng anh Việt nổi lên là một cậu bé thông minh và ham học.
Vợ chồng anh Hoàng Quốc Việt và chị Thảnh |
Ngày đó, nhà nghèo nên việc đến trường của Việt là điều không tưởng. Việt cố gắng xin một chỗ ngoài cửa lớp, dùng chiếc ghế con ngồi nghe giảng như chúng bạn. Ấy vậy mà năm nào, Việt cũng đứng đầu lớp. Thế rồi lên cấp 3, do nhà quá xa, nên đường học của Việt đành phải bỏ dở.
Nói đến cái cách mà anh Việt học Tiếng Thái Lan cũng thật lạ kỳ. Ở cái nơi mà cả đời người dân chỉ biết đến đồng ruộng, biết đến con trâu, cái cày thì học một thứ tiếng nước ngoài là điều ít ai dám nghĩ đến. Hơn nữa thứ tiếng mà anh học lại là tiếng Thái Lan, quá đỗi lạ lẫm! Nói về say mê kỳ lạ này, anh Việt nhẹ nhàng:
“Quê anh nghèo lắm, quanh quẩn chỉ có ruộng đồng. Anh chỉ nghĩ mình nên biết thêm một thứ tiếng gì đó cho vui. Kiến thức với con người là không bao giờ thừa mà. Anh biết chỉ có ra nước ngoài mới có cơ hội mở mang, học hỏi được”.
Bắt đầu từ ý nghĩ đơn giản đó, Hoàng Quốc Việt bắt đầu sự học tiếng nước ngoài của mình. Đầu năm 2008, trong một lần vô tình nghe chương trình dạy tiếng Thái Lan trên radio, anh đã bắt đầu ham mê thứ tiếng xa lạ ấy.
Vậy là, hằng ngày cứ đến giờ dạy tiếng Thái trên radio là anh lại chăm chú lắng nghe, ghi chép bằng chữ nổi. Anh Việt vui vẻ kể lại:
“Trên đài người ta dạy tiếng Thái Lan một ngày khoảng 10 phút thôi. Anh lúc đó học chẳng có sách vở gì cả, chỉ nghe người ta nói rồi nhớ và nói theo. Họ cũng dạy tỉ mỉ lắm, nào là cách phát âm ra sao, phiêm âm mũi thế nào… Cứ như thế anh học dần, một thời gian là nói được bập bẹ. Chỉ khổ nỗi mắt mình kém nên không đọc được sách, hơn nữa cũng không có sách tham khảo nên việc học còn khó khăn”.
Cái đẹp của ngôn ngữ và con người Thái Lan đã ám ảnh anh từ khi nào mà chính anh cũng không biết. Anh yêu nó đến mức chỉ mong được sang Thái Lan, để thăm đất nước, con người, để được thực hành những gì đã học.
Cơ hội để được thực hành vốn ngoại ngữ ít ỏi mà anh học qua radio đã đến. Năm 2001, một bà chị họ của Việt chuyên nghề buôn ba ba từ Thái Lan về Việt Nam cần một người làm và biết tiếng Thái. Với vốn tiếng Thái hòm hòm, Việt là ứng viên sáng giá cho vị trí này.
Vậy là hai vợ chồng gửi con cái ông bà nội, cùng đặt chân lên đất nước Chùa Vàng, nơi mà Việt từng ao ước. Hai năm bên Thái, vợ chồng Việt làm thuê cho gia đình một ông chủ tại Ẳng Thong (cách Bangkok 70km).
Cuộc sống nơi đất khách quê người tuy vất vả nhưng Việt và vợ luôn ý thức được tầm quan trọng của ngoại ngữ. Vợ dặn chồng, chồng dặn vợ: “Muốn tồn tại ở đất này phải hiểu ngôn ngữ ở đây”. Anh Việt kể, những gì học được qua radio ở Việt Nam cũng chẳng thấm vào đâu khi sang bên đó.
Do áp lực sợ bị phát hiện là người nước ngoài sẽ bị đuổi về nước nên Việt quyết trau dồi và hoàn thiện hơn. Cười sảng khoái, anh Việt kể lại:
“Sang bên đó anh chịu khó học lắm, đi đâu cũng có 1 mẩu giấy và 1 ngòi bút bi để ở quai mũ hay quai nón. Hễ học được chữ gì từ người ta là lại ghi vào, về nhà vợ dạy cho chồng, chồng dạy cho vợ. Có lần anh bắt cả con chó ra trước mặt chủ và hỏi từng bộ phận của nó rồi ghi lại, thấy máy bay trên trời cũng hỏi là gì rồi ghi lại…”.
Cứ như thế chẳng mấy chốc, anh Việt đã trở thành trợ thủ đắc lực và không thể thiếu của người chị họ. Những chuyến buôn nào cũng không thể thiếu Việt. Với sự thông minh và nói tiếng Thái sõi, Việt cũng đã trở thành người không thể thiếu của ông chủ tại Ẳng Thong. “Khi về Việt Nam cả chục năm rồi mà ông chủ bên Thái Lan vẫn còn gọi điện bảo sang làm đó…”. – Anh Việt rạng rỡ.
Dứt lời anh Việt còn không quên khoe với chúng tôi: “Bây giờ nếu có phim bằng tiếng Thái anh có thể dịch sang tiếng Việt cho cả nhà nghe. Anh còn hát được karaoke bằng tiếng Thái Lan cơ đấy…”.
Dìu nhau qua bóng tối
Vừa ăn xong bữa cơm trưa, anh và vợ lại tất bật lao vào bếp nấu những mẻ rượu người ta đặt cho dịp Tết. Nghiêng tai nghe từng giọt rượu nhỏ vào can, anh biết vơi hay đầy, đưa tay sờ vào bỗng rượu anh đoán định được rượu đã ngấu hay chưa. Và, cái cách mà anh khám bệnh cho lợn cũng thật kỳ diệu, anh nhờ vợ nói cho những biểu hiện của lợn.
Mắt có đỏ không? Da có sáng không? Mùi phân ra sao? Từ đó anh Việt sẽ biết lợn có bệnh gì và phải mua thuốc gì chữa trị. Cứ như thế bao nhiêu năm nay, hai vợ chồng với một đôi mắt đã dắt nhau qua bóng tối hướng tới những điều tươi sáng của cuộc đời.
Nhắc đến chuyện anh đến với chị, chúng tôi cảm được trong đôi mắt không nhìn rõ kia đang ngập tràn hạnh phúc. Với anh, lấy được chị Lê Thị Thảnh là một điều may mắn, một sự ban ơn của đất trời, nhiều người còn nói đó là sự bù đắp của tạo hóa.
Chị Thảnh vốn là một góa bụa khi chưa được hưởng đêm tân hôn. Cách ngày cưới 3 ngày, khi hai gia đình đã làm hết thủ tục thì chú rể mất vì tai nạn giao thông trên đường đi mời cưới. Nỗi đau ập đến quá đỗi bất ngờ, cô dâu chưa một ngày làm vợ chỉ còn biết khóc, đau đớn chịu tang chồng.
Được gia đình nhà chồng cảm thông, chị Thảnh chịu tang chồng đủ 100 ngày rồi trở về nhà mẹ đẻ. Ngày đó, bố của Hoàng Quốc Việt là một thầy lang, bốc thuốc ngay cạnh nhà chị Thảnh. Thấy hoàn cảnh như vậy bèn mai mối, gá nghĩa cho người con trai mù ở nhà.
Ông trời như đã định phận, họ phải là vợ chồng của nhau. Một người cần hàn gắn nỗi đau của con tim, một người cần đôi mắt dẫn đường. Hai mảnh ghép của số phận đã đến với nhau thật đẹp đẽ. Nói đến đây, anh Việt không giấu được những giọt nước mắt hạnh phúc:
“Thật may mắn cho cuộc đời tôi đã có được Thảnh. Ngày ấy Thảnh xinh lắm, có tiếng ở vùng này. Lúc đó cô ấy lấy đâu chẳng được chồng lành lặn vậy mà vẫn nguyện gắn bó với tôi, làm đôi mắt cho tôi suốt cuộc đời này”.
Đôi vợ chồng trẻ lấy nhau và cũng được bố mẹ hai bên cho chút vốn liếng, xây dựng cuộc sống gia đình riêng. Bố mẹ đẻ cho 50kg thóc, bố mẹ vợ cho 1 đôi lợn giống và 1 tạ thóc. Người thanh niên vốn thông minh và năng động đó bàn với vợ, đem số thóc đó xát thành gạo rồi bán, cứ như thế họ trở thành những người làm hàng xáo từ bao giờ.
Việt nhìn nhờ đôi mắt của vợ, từ việc xem thóc tốt xấu, xem ổ gà, đường đi. Cứ như thế vợ đong anh đẩy, cuộc sống tuy vất vả nhưng vợ chồng vui vẻ, hòa thuận. Anh Việt kể:
“Ngày đó hai vợ chồng rải gạo ra nhà, chọn những hạt tấm để ăn, còn hạt gạo thì đem bán. Khi ấy, người ta mua gạo bằng bơ chứ không tính cân như bây giờ. Những hạt tấm nhỏ có đổ vào cùng gạo thì cũng không tăng được số bơ vì những hạt nhỏ chui vào khe của gạo hết”. Cuộc sống vợ chồng thật đẹp, thật hạnh phúc chỉ bằng những bữa cơm tấm, rau lang chấm tương gừng.
Thế rồi chị Thảnh sinh cháu, vợ chồng phải gác lại nghề hàng xáo và chuyển sang nấu rượu và chăn nuôi. Năm 2001 với nhiệm vụ làm đôi mắt cho chồng, chị Thảnh lại cùng chồng lặn lội sang Thái Lan những mong có cơ hội đổi đời.
Những tháng ngày biết bao là cơ cực nơi đất khách quê người, hai vợ chồng bươn chải đủ mọi nghề kiếm sống. Lúc thì họ đi mò cá thuê, chồng mắt kém thì mò cá dưới ao, vợ hì hục khênh cá trên bờ. Mỗi đêm kiếm được vài trăm nghìn tiền Việt gửi về quê nuôi con.
Giữa trời nắng chang chang, anh Việt leo lên từng ngọn dừa, trẩy dừa, vợ thì hái me, quả thốt nốt… Nhiều lúc vợ chồng chỉ biết ôm nhau mà khóc, khóc vì nhớ nhà khóc vì thương con. Thế rồi họ lại động viên nhau, cùng vượt qua khó khăn, cùng vươn lên. Ở nơi đất khách quê người, có những đêm nằm nhớ con phát khóc. Có lần chị đã gấp quần áo định về rồi nhưng anh Việt lại động viên cố gắng 1 thời gian.
Sau khi từ Thái Lan trở về Việt Nam, anh Hoàng Quốc Việt đã tìm được hướng đi cho mình, hiện nay cuộc sống gia định khá ổn định. Với đàn bò cả chục con, gần chục con lợn nái, cộng với công việc nấu rượu và ao cá, hàng năm gia đình thu nhập cả trăm triệu đồng.
Anh Việt còn chia sẻ những dự định mà mình đang ấp ủ. Nếu có vốn nhiều anh sẽ làm mô hình theo những gì anh học được từ Thái Lan đó là nuôi ba ba và cá sấu. Chia tay chúng tôi, vợ chồng anh Việt còn tự hào khoe:
“Hai thằng con trai của chúng tôi thằng nào mắt cũng sáng bình thường. Thằng lớn đang làm công nhân may, còn thằng nhỏ đang học cấp 3. Năm ngoái vợ chồng tôi bán đàn bò mua được mảnh đất cho thằng lớn ở Quảng Ninh rồi đấy”.
Hiện nay anh Hoàng Quốc Việt đang là thành viên của Hội người mù huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên. Là thành viên tích cực trong mọi phong trào của hội, anh đang phụ trách chủ nhiệm CLB văn nghệ của thôn (thuộc xã Dị Chế, Tiên Lữ, Hưng Yên). Năm 2011, anh Hoàng Quốc Việt đạt Huy chương Bạc tại hội diễn văn nghệ do Trung ương hội người mù Việt Nam tổ chức. Anh vừa tốt nghiệp lớp đào tạo Cán bộ nguồn do Trung tâm phục hồi chức năng cho người mù tổ chức. |
- Phong Anh