Cưới nhau 5 năm, vợ chồng tôi có với nhau 2 mặt con. Yêu nhau hơn 1 năm mới làm đám cưới, thật sự thì chưa lúc nào tôi không yêu vợ cả, nhừng đàn ông, cái thói hám của lạ dường như ăn vào máu, có đến chết mới mong thay đổi được.
Tôi yêu vợ, thương con, nhưng bên ngoài lúc nào cũng tâm trí tòm tem. Nhất là nhìn mấy cô chân dài đi ngang qua, không đánh mắt là không chịu được. Vợ tôi không biết có biết không, nhưng cô ấy lãnh đạm, dửng dưng, chính thái độ của cô ấy khiến tôi càng được đà lấn tới.
Tất nhiên với bồ, tôi chẳng yêu đương gì, chỉ là thứ gia vị cho thêm chút đậm đà trong chuỗi ngày hôn nhân đôi khi ảm đạm của tôi mà thôi. Vợ con vẫn cứ là nhất.
Tôi đi đúng giờ, về đúng giờ, một tuần độ 2 lần tranh thủ giờ nghỉ trưa hẹn nhân tình ra khách sạn làm "nháy", thế là đủ âm ỉ cả tuần rồi.
Thỉnh thoảng thấy hai chân lướt đi hai ván này cũng có phần chồng chênh, nhưng càng tâm lý ăn vụng thế này càng thấy thích.
Cách đây chừng 1 tháng, vợ đột ngột thông báo cô ấy có chuyến công tác 3 ngày. Vợ nấu sẵn đồ ăn cho tôi, để trong tủ lạnh, thái độ bình thản, vui vẻ như không có chuyện gì. Thậm chí còn mang con gửi ngoại vì sợ tôi không lo được cho con.
Vợ đi, tôi như được tháo cũi sổ lồng. Tôi gọi nhân tình về nhà, dù sao cũng có mình tôi, ai biết đấy là đâu. Không có vợ đúng là sướng nhất, ông nào kết hôn rồi mà được một hai ngày "thoát" vợ mới thấu hiểu được tâm lý này của tôi.
Ngay đêm đầu tiên, cô bồ đến nhà, sau khi ăn tối xong, nhân tình mặc độc chiếc váy ngủ mỏng tang, nhìn thôi đã "nóng"... Tôi nhanh chóng quấn lấy người tình, đang lúc cao trào nhất, điện thoại bỗng đổ chuông tin nhắn réo rắt. Nhân tình định quẳng điện thoại đi, nhưng tôi ngăn lại. Tôi đọc tin nhắn trong khi vẫn đang "hành sự".
Thế nhưng vừa mở ra, tôi chết điếng khi thấy tin nhắn từ máy vợ, những hình ảnh chính là cuộc truy hoan ngay lúc này của tôi. Quá hoảng sợ, tôi vùng dậy. Vừa lúc đó cánh cửa mở tung. Đèn điện được bật sáng, vợ đứng ở cửa nhìn vào. Cô ấy không khóc, không bày tỏ thái độ gì ngoài sự lạnh lẽo.
Nhân tình luống cuống mặc quần áo, vợ nói đúng một câu: "Nhanh, xuống đây tôi nói chuyện".
Cô ấy ném cho tôi tờ đơn, cùng nụ cười nhếch mép: "Tôi cho anh quá nhiều cơ hội rồi nhưng anh không chịu sửa. Đừng tưởng tôi không nói tức là tôi không biết".
Rồi mặc cho tôi khóc lóc, cầu xin, cô ấy dọn quần áo ra khỏi nhà. Bảo chờ tòa gọi xét xử, con cái cô ấy nuôi, tôi không cần chịu trách nhiệm gì hết, người như tôi không xứng đáng.
Gần 1 tháng nay, tôi không liên lạc được với vợ. Cô ấy ngăn không cho tôi gặp con. Tôi ân hận quá, xấu hổ quá, cũng không biết làm sao bây giờ nữa...