Ngẩng cao đầu quá, anh có thấy mỏi không anh?

09:00, Thứ bảy 17/10/2015

( PHUNUTODAY ) - (Phunutoday) - Em biết anh luôn muốn ngẩng cao đầu mà sống, nhưng ngẩng cao đầu quá, anh có thấy mỏi không anh?

Chúng tôi kết hôn khi hai đứa đã có công việc ổn định trên thành phố. Xuất thân từ nông thôn lên thành phố học tập, làm việc nên khỏi cần nói chúng tôi đã phải cố gắng hết sức như thế nào. Tôi và anh cùng sinh ra trên một miền quê nghèo khó, thuộc một xã miền núi của tỉnh Nghệ An. Hai đứa nhà gần nhau, bố mẹ chúng tôi đều làm nông nghiệp, quanh năm chỉ biết có ruộng đồng, ao chuôm, chân lấm tay bùn.

Hai đứa tôi lớn lên, cùng thấm nỗi vất vả, nhọc nhằn của con nhà nông, sáng đi học chiều về tất tả ra đồng phụ giúp bố mẹ những ngày mùa bận rộn, cùng bảo ban, động viên nhau học tập để có ngày thoát khỏi cảnh nghèo nàn, cơ cực. Có lẽ vì cái khó, nên cái chí của chúng tôi lớn lắm, suốt những năm học phổ thông, tôi và anh cứ thay nhau dẫn đầu lớp. Rồi tình cảm cũng nảy nở tự nhiên, thăng hoa như vậy.

May mắn mỉm cười khi chúng tôi cùng đỗ đạt. Anh học kinh tế còn tôi học ngoại ngữ, ngay từ khi mới nhập trường, 2 đứa đã đề ra quyết tâm phải cố gắng học để có thể xin được việc và bám trụ lại ở Thủ đô. Mọi việc cứ thế êm xuôi, thuận lợi, 2 đứa ra trường với tấm bằng loại ưu, không khó để anh xin được việc trong một tâp đoàn lớn về xây dựng. Còn tôi, được nhận vào làm phiên dịch trong một cơ quan nhà nước, thu nhập hai vợ chồng đều rất khá. Ra trường được một năm thì chúng tôi kết hôn, mua một căn hộ chung cư trả góp. Cuộc sống về cơ bản rất ổn định.

Thế nhưng, chỉ có điều tôi vẫn cứ luôn canh cánh trong lòng, đó là chồng tôi. Từ ngày lập nghiệp chính thức trên thành phố, chồng tỏ vẻ không còn muốn về quê. Hai năm xa nhà, anh chỉ gọi điện về bố mẹ hai bên hỏi thăm và gửi quà cáp, tiền nong chứ tuyệt nhiên không về quê. Bươn chải cả năm, đến Tết tôi nhấp nhổm nhớ nhà, nhớ quê muốn về tha thiết thì anh cứ lấp lửng, viện cớ bận rộn khước từ, mãi ra ngoài Tết thấy tôi nôn nóng quá, anh bèn đặt vé tàu bảo tôi đi một mình, anh nói công việc anh bận quá, không thu xếp được. Tôi lủi thủi về một mình, nội ngoại hai bên xúm vào hỏi chồng tôi đâu, tôi chỉ còn biết cười trừ bảo anh dạo này bận lắm, vì mới làm nên không thể nghỉ.

Tôi không hiểu vì sao anh lại thế, cho đến một ngày, tôi mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Hôm ấy, buổi tối ăn cơm xong, hai vợ chồng tôi ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa thì thấy chị hàng xóm tầng trên, đằng sau chị là 2 người phụ nữ, cả hai đều ăn mặc rất lam lũ, tôi đoán là khách ở quê chị mới ra. Chưa kịp mở lời thì chị nói: “Cô chú cho 2 chị gái tôi tắm nhờ, khổ 2 chị ở dưới quê lên, nhỡ tàu nên đi muộn quá. Hôm nay nhà tôi lại mất nước..”. Tôi nghe vậy, liền vui vẻ bảo chị vào nhà. Nhưng từ lúc đó, tôi thấy chồng khác hẳn. Anh im lặng không ngồi ngoài nữa mà bỏ vào phòng. Cũng may chị hàng xóm vội vã nên không để ý thấy thái độ khác lạ của anh.

Mô tả ảnh.
Chị biết, trong lòng anh đang ngổn ngang nhiều lắm (Ảnh minh họa)

Chị về rồi, tôi vào phòng, thấy anh đứng ngoài cửa sổ, trông có vẻ buồn. Rồi anh tâm sự với tôi, nhìn thấy 2 chị ấy, anh nghĩ đến bố mẹ, đến cuộc sống ở quê. Bao năm rồi anh trốn chạy, anh nói không phải vì anh không nhớ nhà. Mà vì anh sợ phải nhìn thấy cái nghèo đói. Anh lớn lên trong cơ cực, trong bùn đất, anh quá sợ hãi, sợ đến mức muốn vứt bỏ hết đi, muốn chạy trốn cái quá khứ nghèo nàn, tối tăm. Anh sợ nhìn thấy cảnh quê héo úa, sợ thấy cảnh nghèo xác nghèo xơ.. Anh cứ nói, còn tôi ứa nước mắt tự lúc nào… không ngờ bao nhiêu năm nay, anh lại có suy nghĩ đấy trong lòng. Lẽ nào, anh có thể vứt bỏ tất cả sao, anh muốn quên đi cả tuổi thơ nuôi anh trưởng thành, khôn lớn, không có những ngày tháng cơ cực ấy, liệu có anh ngày hôm nay. Anh muốn quên cả bố mẹ anh, những người đã vì anh quần quật lao động, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Chồng ơi! Em biết anh luôn muốn phấn đấu, muốn làm việc để bố mẹ anh nở mày nở mặt, tự hào vì anh. Nhưng vì những điều ấy mà chối bỏ quê hương, chối bỏ bao nhiêu điều thiêng liêng thì có đáng không? Em biết anh luôn muốn ngẩng cao đầu mà sống, nhưng ngẩng cao đầu quá, anh có thấy mỏi không anh?

Chồng thu hết lương vợ còn "đo lọ nước nắm, đếm củ dưa hành"
(Chia sẻ) - Nghe lời anh nói hợp lý, tôi đồng ý đưa lương cho anh, nhưng không ngờ chồng tôi thuộc dạng "Đo lọ nước nắm, đếm củ dưa hành"
“Vợ tôi chẳng làm gì cả” hay câu chuyện về giá trị của người vợ
(Chia sẻ) - Một người đàn ông có vợ đến gặp bác sỹ tâm lý để giải toả những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống của một ông chồng. Và đây là cuộc trò chuyện giữa họ:
Hôn nhân không như lúc khi yêu được đâu em ạ!
(Chia sẻ) - Mình đã là vợ chồng, mình sẽ có con, sẽ phải lo cho con, sẽ phải làm nhiều việc nữa. Mình không nên quá coi trọng hình thức em ạ.
chia sẻ bài viết
Theo:  khoevadep.com.vn copy link