Nhà nghèo, tôi quyết chỉ lấy trai giàu

14:50, Thứ sáu 06/12/2013

( PHUNUTODAY ) - (Phunutoday) - Bạn bè tôi khi thấy tôi nhanh chóng thay đổi từ một cô gái nhà quê thành một cô sành điệu, dùng toàn hàng xịn đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Ghen tị có, thương cảm có, khinh bỉ có… Tôi xấu hổ? Không, tôi thấy tự hào thì đúng hơn. Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ vì họ ghen tị với mình nên mới như vậy.

Sinh ra trong một gia đình thuần nông tại miền trung du, tôi là một trong số hiếm hoi những cô gái được học đại học. Khi đi nhập học, hành trang của tôi chỉ là mấy bộ quần áo cũ và mấy trăm nghìn của mẹ đưa cho.

Trong suốt quàng thời gian đi học, trong khi các cô gái khác được “nước Hà Nội” rửa trắng da, xinh hơn với những bộ quần áo điệu đà, đắt tiền thì tôi vẫn nhà quê với những bộ quần áo cũ từ ngày xưa hồi học cấp 3 đến giờ. Hiếm hoi lắm, sau khi lĩnh tiền học bổng, tôi mới mua cho mình chiếc áo mới. Mấy cô bạn gái cùng phòng đôi khi còn tặng lại tôi quần áo của họ. Sau vài phút ngượng ngùng tôi thấy vui vì khoản tiền lẽ ra phải dành mua quần áo đã được cất đi dành việc khác.

Tôi có một tình yêu sâu nặng dành cho một người bạn cùng Đại học. Nhưng anh ấy nhanh chóng rời bỏ tôi sau khi ra trường. Anh ấy đã bỏ tôi để chạy theo một cô gái giàu có, sành điệu chứ không quê mùa như tôi. Điều này tôi đã lường trước được khi cảm nhận thấy sự lành lùng, xa cách của anh. Tôi đau khổ nhưng vẫn luôn cố tỏ ra như không có gì.

Khi nghe thấy các cô bạn gái cùng lớp khoe người yêu nhà giàu, đẹp trai, thành đạt… tôi đã nghĩ rằng nếu mình chẳng thể lấy người mà mình yêu thì hãy lấy người có thể cung cấp cho tôi một cuộc sống sung túc nhất. Tôi biện hộ rằng với ngành học của mình, tôi có thừa khả năng kiếm một anh chàng giàu có, lắm tiền. Cách duy nhất để ở lại mà không vất vả, không phải chịu cảnh ở trọ chật chội, bẩn thỉu là kiếm lấy một anh thật giàu, có nhà cửa đàng hoàng.

Cơ hội dành cho tôi đã đến khi bạn tôi giới thiệu cho tôi một người quen của nó. Đó là một anh con trai vừa có nhà, vừa có đất, vừa có xe đẹp. Tôi tự nhủ với mình rằng nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này thì tôi sẽ mãi mãi chẳng có gì nên hết sức cố gắng. Anh ấy không phải là mẫu người lí tưởng của tôi vì khá thấp, không học hành gì, ăn nói rất thô nhưng lại rất giàu.

Bố mẹ anh ấy tỏ ra rất quý mến tôi, chỉ sau khi ra mắt vài ngày, bên ấy đã đồng ý giao chìa khoá chiếc xe máy tay ga xịn cho tôi đi, mua cả laptop mới cứng cho tôi dùng. Còn quần áo, tôi muốn bao nhiêu cũng được. Đó thực sự là một điều bất ngờ lớn, niềm mơ ước của tôi từ rất lâu trước đó. Nhưng đối với nhà bên ấy thì lại chỉ là “một món quà nhỏ”.

Tôi cũng nhận thức được rằng tất cả những món quà đắt tiền tôi nhận đều có lí do. Gia đình anh ấy muốn anh lấy một cô vợ có học thức, là gái quê còn “zin”… Còn tôi thì “thừa” khả năng đáp ứng các yêu cầu đó. Tôi chỉ nghĩ được có thế và chấp nhận thế. Tôi tự nhủ với mình rằng có lẽ tôi chỉ khác gái bao ở việc bố mẹ anh ấy đồng ý cho anh ấy “bao” tôi mà thôi.

Bạn bè tôi khi thấy tôi nhanh chóng thay đổi từ một cô gái nhà quê thành một cô sành điệu, dùng toàn hàng xịn đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Ghen tị có, thương cảm có, khinh bỉ có… Tôi xấu hổ? Không, tôi thất tự hào thì đúng hơn. Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ vì họ ghen tị với mình nên mới như vậy.

Nhưng thật trớ trêu thay, sau khi trao cho tôi những món đồ đắt tiền, anh ấy nói rằng: “Sớm muộn chúng ta cũng sẽ lấy nhau nên chi bằng về ở cùng một nhà luôn cho tiện”. Lúc ấy, tôi dĩ nhiên là đồng ý. Ở chung một nhà và có cả bố mẹ của anh ấy thì có khác gì dâu con đâu.

Chúng tôi sống như vợ chồng son trong ngôi nhà ấy được gần một năm thì anh ấy nói rằng chúng tôi không hợp nhau và muốn chia tay. Tôi bàng hoàng, sửng sốt vì cữ ngỡ rằng không đời nào anh ấy bỏ tôi khi đã đưa tôi về sống cùng với bố mẹ anh ấy. Nhưng khi anh ấy nói chuyện với bố mẹ của mình thì họ chẳng phản đối, cũng chẳng bênh vực tôi mà nói: “Hai đứa thấy không hợp nhau, không ở được với nhau thì cũng không nên níu kéo, ràng buộc nhau làm gì. Trước đây, bố mẹ không cấm đoán chúng mày thì giờ chúng mày chia tay nhau, bố mẹ cũng không có lí do gì bắt chúng mày ở với nhau”.

Tôi cứ ngỡ rằng như vậy đã là tột cùng của đau khổ rồi nhưng không. Họ còn nghĩ ra mọi cách để lấy lại những thứ mà họ đã cho tôi.

Tôi rời căn nhà ấy với hai bàn tay trắng như khi tôi bước vào. Hoá ra trong thời gian qua, tôi đã là một cô gái bao, một cô ôsin sống trong nhà của người mà tôi nghĩ là người yêu để rồi bị hất ra đường không thương tiếc.

Các bạn có ai đang ở trong hoàn cảnh giống tôi không? Hãy cho tôi 1 lời khuyên để tiếp tục bước tiếp trong cuộc đời này.  

chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả: Cao Thị Thủy
TIN MỚI CẬP NHẬT