Tôi đã từng có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Chồng hơn tôi 5 tuổi, là trưởng phòng kế toán của một ngân hàng, thu nhập khá cao. Còn tôi là giáo viên cấp 3 của một trường gần nhà.
Khi cưới nhau, tôi vừa mới bắt đầu học cao học, nên chúng tôi đã thống nhất đợi đến khi tôi học xong, công việc ổn định hơn sẽ tính đến chuyện có con.
Những năm vợ chồng son đó, anh hết mực yêu thương, chiều chuộng tôi. Chúng tôi vẫn thường xuyên đi du lịch, xem phim, dạo phố cùng nhau như giai đoạn đang hẹn hò.
Khi nghe các chị đồng nghiệp hay những đứa bạn khác kể về những thói xấu của chồng, tôi chỉ mỉm cười, nghĩ rằng mình may mắn.
Tôi có một cô bạn thân tên Vy. Chúng tôi chơi với nhau từ thời mẫu giáo vì 2 đứa gần nhà. Người ta nói rằng tình bạn trên 7 năm, không chỉ đơn giản là tình bạn, mà là tình thân thì đúng hơn. Tôi với Vy đúng là như vậy, chúng tôi coi nhau như chị em ruột thịt, chứ không chỉ là bạn bè. Mà Vy lại làm cùng cơ quan chồng tôi, bởi vậy, mà chẳng có chuyện gì là chúng tôi không nói với nhau.
Cách đây khoảng 1 tuần, tôi tình cờ gặp Minh - người bạn cũ và cũng là người cùng quê với chồng tôi ở một quán cà phê. Chúng tôi hàn huyên tâm sự rất nhiều. Cô ấy nói rằng ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng tôi, tôi thật may mắn khi có chồng tâm lý…
Tôi hết sức ngạc nhiên thì cô ấy cười mà nói. Hôm rồi đi trung tâm thương mại, gặp chồng đang mua đồ cho tôi. Anh ấy cầu kỳ, tỉ mẩn chọn rất kỹ lưỡng và thẩm mỹ của anh ấy rất cao. Chiếc áo mà cô ấy đang mặc, giống hệt chiếc áo mà chồng tôi chọn cho tôi? Tôi vẫn ngơ ngác, như chẳng hiểu chuyện gì, thì bạn nói “tôi thấy ông xã bà chọn chiếc áo này, còn nhờ tôi mặc hộ, tôi ưng lắm nhưng nhường anh lấy trước.Tôi phải đặt thêm, mãi mới có đấy”. Đầu tôi hơi ong lên và băn khoăn không hiểu chồng tôi mua tặng ai, chứ riêng tôi chẳng hề nhận được chiếc áo nào từ anh cả. Sau hôm đó tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện này rồi tự mình biện lý do rằng chắc anh ấy mua quà sinh nhật cho khách hàng hay đại loại như vậy.
Cho đến cơ quan chồng tổ chức liên hoan, anh cũng đưa tôi đi cùng. Cũng tại đây, tôi đã tình cờ tìm thấy chủ nhân của chiếc áo ấy. Đúng là trái đất tròn và quá nhỏ bé, những điều không nên biết, không nên xảy ra thì lại cứ quấn lấy nhau, lòng vòng, rắc rối.
Vì tôi có Vy là bạn thân nên vừa đến bữa tiệc, tôi đã đưa mắt tìm cô ấy. Giữa đám đông, bạn tôi nổi bật bởi làn da trắng, vóc dáng thanh tú và chiếc áo hồng nhạt, rất sang trọng phù hợp cô ấy. Tôi thất thần và như nghẹn thở khi thấy chiếc áo của cô bạn thân giống với chiếc áo của Minh - bạn cũ của tôi. Vừa nhìn thấy tôi, Vy cũng tiến lại gần, cô ấy tự tin, nổi bật và đầy quyến rũ khiến ai cũng phải nhìn theo. Tôi hít thật sâu lấy lại bình tĩnh và khen chiếc áo đẹp quá. Thì cô ấy cũng chẳng dấu giếm gì, nói của người yêu cô ấy tặng, còn luôn miệng khoe họ rất hạnh phúc với nhau. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹn, khi đã hiểu rõ bản chất vấn đề.
Có lẽ cũng như tôi, chồng tôi cũng tự tin rằng tôi yêu và tin tưởng anh nên tuyệt nhiên chồng tôi chẳng chút đề phòng. Mọi tài khoản cá nhân của anh đều để pass cũ, và hơn tất cả, từ trước tới giờ chưa khi nào tôi đụng vào những thứ riêng tư của chồng. Ngay sau khi trở về từ bữa tiệc, tôi đã làm những điều mà trước kia mình chưa từng làm. Tôi lục lọi tin nhắn ở điện thoại; tài khoản facebook; zalo; skyper … của chồng cốt để tìm ra bằng chứng. Và đương nhiên, do chẳng đề phòng nên chồng tôi chẳng xóa bất cứ thứ gì. Trong zalo của anh, những dòng tin nhắn với Vy vẫn còn nguyên vẹn. Đầy rẫy những câu nói tình tứ, những hẹn hò thề thốt và có cả hình ảnh chụp cô mặc chiếc áo màu hồng nhạt ấy.
Vì sức khỏe yếu, nên tôi đã ngất ngay khi biết rõ chân tướng. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Ngồi bên giường bệnh, chồng tôi cầm tay tôi, khóc lóc xin lỗi. Còn Vy đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh tanh đến đáng sợ. Tôi chưa từng nhìn thấy bạn mình như vậy bao giờ.
Dù chồng có xin tha thứ, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận, cảm giác duy nhất lúc ấy là căm hận. Tôi không thể ngờ, những người tôi yêu quý nhất lại có thể đối xử với tôi như vậy.
Tôi không biết phải làm gì với người đàn ông đèo bòng, phản bội vợ này, cũng không biết làm sao để đối mặt với cô bạn thân đi cướp chồng mình kia. Tôi chỉ muốn hai người đó biến đi đâu đó cho khuất mắt tôi, để tôi khỏi phải nhìn thấy họ là lại đau như cắt. Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy thương mình. Tôi phải làm sao đây?/.