Bởi đặc thù công việc nên chồng tôi thường xuyên công tác xa nhà. Mỗi đợt anh đi thường kéo dài 2 tuần. Tôi đã quá quen với điều đó và chưa bao giờ cảm thấy trở ngại nào vì sự xa cách đó. Tôi yêu chồng, hiểu và thông cảm với công việc của anh. Thế là đủ. Chúng tôi làm đám cưới đã hơn một năm nhưng vẫn chưa có con.
Thế nhưng đợt này, chồng đi lâu hơn thường lệ. Đã gần 2 tháng nay, hai đứa chưa gặp nhau, những cuộc điện thoại cũng thưa bởi anh thường đi vào vùng sóng yếu. Tôi nhớ chồng quay quắt và mong anh về từng ngày trong vô vọng. Trong thời gian này, cơ quan nơi tôi làm việc đón một sếp mới về nhận công tác. Đó là người đàn ông hơn tôi 1 tuổi và chưa có gia đình.
Tôi có ấn tượng đậm nét và rất đặc biệt về sếp mới ngay từ cái nhìn đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau trong phòng lúc giới thiệu. Anh là sếp trực tiếp của tôi. Làm cùng bộ phận nên chúng tôi thường xuyên tiếp xúc, nói chuyện.
Và tôi càng bị người đàn ông này cuốn hút không chỉ bởi ngoại hình mà cả những điều anh nói, ý tưởng và cách anh thực hiện. Có nhiều lúc tôi quên mất rằng mình đã là người có gia đình và không nên tơ tưởng.
Dù dặn lòng phải dừng lại, thôi ngay ý nghĩ đến người đàn ông đó đi nhưng tôi chẳng thể nào làm được, ý nghĩ về anh cứ xâm chiếm.
Tôi thèm cảm giác được ở bên anh, muốn ôm, nói chuyện cùng anh dù lý trí mách bảo điều đó là sai trái, tội lỗi. Nhiều lúc, tôi đã nghĩ trong lòng mình sếp còn có vị trí quan trọng hơn cả chồng.
Những cử chỉ, cách đối đãi của anh đủ khiến tôi hiểu rằng sếp cũng có tình cảm với mình. Từ lúc nào, tôi chẳng còn quan tâm đến việc chồng mình đi bao lâu, khi nào về nữa.
Hai con người khác giới đồng cảm trong công việc lại cảm mến nhau, việc chúng tôi vượt rào đến như một lẽ tất yếu. Tôi như mụ đi bởi sự quyến rũ không cưỡng lại được từ người đàn ông điển trai, thông minh.
Sau đêm mặn nồng, tôi bỗng dưng thấy trong người không được khỏe nên nhờ chị gái đưa vào viện. Bác sỹ nói tôi bị suy nhược cơ thể. Sốc hơn là cái thai hơn một tháng tuổi đã bị hư do cơ địa yếu lại quan hệ quá mạnh.
Tôi đã và đang phải sống trong dằn vặt, tội lỗi, trong nỗi lo sự thật phơi bày. |
Nghe đến đây tôi choáng váng thực sự. Thì ra tôi đã có thai với chồng mà chẳng hay biết. Tôi trách bản thân đã chẳng chiến thắng được sự cám dỗ thấp hèn để rồi phản bội anh và khiến cái thai mất đi. Thời khắc đó, tôi mới vỡ lẽ tình cảm của mình với vị sếp chỉ là nhất thời, là say nắng trong chốc lát. Anh đến bên tôi đơn giản vì tò mò, bởi bản tính ham chinh phục mà thôi.
Nằm trên giường bệnh, tôi gặm nhấm sai lầm của mình và cảm thấy có lỗi ghê gớm với người chồng yêu thương, tin tưởng mình hết mực. Tôi sẽ phải đối diện với chồng mình thế nào đây sau chuyện tày đình mới gây ra. Tôi căm hận chính bản thân mình, nguyền rủa về sự hư hỏng, sa ngã dễ dàng của bản thân.
Tôi đã và đang phải sống trong dằn vặt, tội lỗi, trong nỗi lo sự thật phơi bày. Cái giá cho một phút bồng bột sao đắt quá.
Hình ảnh anh quấn lấy cô nhân viên cứ vơ vẩn trong đầu tôi mãi không dứt. Nó khiến người vợ luôn nghĩ tốt về chồng, ghê tởm, khinh bỉ anh ta. |