Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 2 năm, hiện có một con gái 7 tháng tuổi. Vì hai đứa đều là người ở quê ra phố lập nghiệp nên khi sinh xong, bà ngoại ra bế cháu cho vợ chồng tôi 2 tháng, sau đó bố ốm mẹ tôi phải về.
Tôi tự mình trong con từ lúc ấy cho đến khi con tròn 6 tháng tuổi. Cún con nhà tôi trộm vía cũng khỏe mạnh, cứng cáp, nết ăn nết ngủ, trông cháu cũng không quá vất vả gì.
Sau 6 tháng tôi phải đi làm lại nên có ý định tìm giúp việc, nhưng tôi lo lắm, con thì nhỏ, tìm được người chăm nom chu đáo, yêu thương trẻ không phải dễ dàng gì. Cuối cùng, chính chồng tôi là người đề cập chuyện nhờ bà nội, bởi thực tế ra từ lúc tôi sinh, bà mới chỉ lên chơi được 2 lần, mỗi lần 3 ngày.
Vợ chồng khăn gói về quê, vừa nói bà đồng ý ngay, nhưng lại bảo: "Mẹ lên bế cháu cho vợ chồng mày cũng được, nhưng phải trả mẹ 3 triệu một tháng. Mẹ không trẻ nữa, lại không có lương, cũng cần có ít tích lũy sau này". Tôi nghe mà choáng nặng.
Thật sự từ lúc về làm dâu nhà anh, tôi cũng biết điều lắm. Hàng tháng đều gửi bà chút tiền quà bánh, từ lúc sinh con, chi phí tăng, tôi gửi ít hơn chút xíu thôi, còn lễ tết vợ chồng tôi về cũng đều một tay tôi sắm sửa. Tôi nghĩ thấy buồn ghê, tiếng là bà nội mà trông cháu đòi lương, chưa kể số tiền ấy giờ cũng khiến tôi phải suy nghĩ nhiều, vì công việc tôi chưa bắt đầu lại, rồi trăm thứ chi tiêu gia đình.
Mẹ chồng lên bế cháu cho tôi. Hết tháng bà hỏi tiền thật, tôi cũng đưa bà, thôi thì đành vậy chứ tôi cũng chẳng biết làm sao. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi vẫn chưa vui, bà bảo tôi đưa tiền như bố thí cho bà vậy. Cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng tôi lại cãi cự nhau, tất nhiên chồng vẫn bênh mẹ anh lắm.
Rồi ở với mẹ chồng, nhiều cái ấm ức không nói được. Có hôm đang ăn cơm thì con tè dầm, tôi đứng lên định thay cho con thì mẹ chồng bế phắt lấy cháu bảo: "Con ăn nhanh còn đi làm, cứ để đấy mẹ, mẹ ở nhà ăn lúc nào chả được". Tôi vô tư nghe lời bà, ăn xong dọn rửa rồi đi làm.
Ai ngờ bà nặng nhẹ với tôi, còn nói với chồng: "Tôi là ô sin, tôi ăn sau là phải rồi". Chồng giận tôi gần tuần không nói năng gì vì chuyện ấy.
Thú thật tôi thấy mệt mỏi quá, giờ chẳng biết làm sao nữa. Biết thế này, thuê ô sin ngoài còn dễ thở hơn.