Đối với những người không biết ơn, không cần phải lãng phí lòng tốt của mình.
Có một câu chuyện về một gia đình không quá giàu có. Vào dịp tết, họ làm mấy cái bánh bao. Khi bánh vừa nướng xong thì có một ông lão ăn xin đến cửa xin ăn.
Người trong gia đình thấy thế liền cho ông vài củ khoai lang. Nhưng ông lão nhìn khoai lang trong bát, không hài lòng nói: “Nhà ngươi ăn bánh bao, sao lại cho một ông già như tôi ăn khoai lang? Lòng nhân ái của các người đâu?”
Người trong nhà nghe vậy tức giận nói: "Nhà tôi mỗi người chỉ được một cái, cho ông khoai lang đã là quá tốt rồi!” Trong cuộc sống, có những người, dù được giúp đỡ nhưng lại không biết ơn. Họ chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn lợi ích của bản thân và cho rằng sự giúp đỡ của người khác là điều đương nhiên. Đối xử tốt với những người như vậy chỉ khiến họ càng trở nên ích kỷ và tự làm tổn thương mình.
Hào phóng là một đức tính tốt, nhưng khi quá mức, lòng tốt có thể không được trân trọng. Khi gặp người biết trân trọng lòng tốt của bạn, bạn có thể đáp lại bằng sự tử tế. Nhưng khi người khác lợi dụng lòng tốt của bạn để tổn thương bạn, bạn không cần phải ép bản thân tha thứ.
Đối với những người không biết ơn, bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn giữ khoảng cách và không cần phải cảm thấy có lỗi.
Hãy tránh lãng phí tiền bạc vào những việc không cần thiết.
Tiền bạc thường chỉ khi cần thiết mới nhận ra giá trị của nó. Trong xã hội hiện đại, có vô số thứ đòi hỏi chúng ta phải chi tiêu. Mỗi ngày, chúng ta đều phải tiêu tiền cho nhiều mục đích khác nhau, và không có tiền, cuộc sống trở nên khó khăn. Đôi khi, việc có một khoản tiết kiệm dự phòng là cần thiết để đối phó với những tình huống bất ngờ.
Cảm giác khi cần tiền mà không có sẵn để chi tiêu thật sự rất khó chịu và bế tắc. Dù ở hoàn cảnh nào, việc tiết kiệm tiền luôn là lựa chọn an toàn nhất, vì nó giúp chúng ta không phải nhờ cậy vào sự giúp đỡ của người khác.
Chớ lãng phí thời gian cho những điều vô bổ
Với người thông tuệ, thời gian là vàng bạc, từng phút từng giây có thể được tận dụng để kiếm ra tiền. Bởi thế nên họ rất khắt khe trong việc quản lý thời gian và sẽ không để lãng phí điều đó một cách tùy tiện.
Người có tiền hiếm khi nhàn rỗi, nếu có cũng là những khoảnh khắc mà họ "chắt chiu" được trừ những lúc đầu tắt mặt tối. Họ có nhiều việc để làm và nhiều thứ để quan tâm hơn những người khác. Họ thông minh để nhận ra giá trị vô hạn của cuộc sống trong một khoảng thời gian hữu hạn. Vì thế nên họ hết mình "tranh đấu", ''giành giật'' với dòng chảy thời gian để có thể tạo ra những giá trị riêng biệt.
Có câu chuyện mang tên "Cha con cưỡi lừa" như sau: hai cha con dắt một con lừa nhỏ vào thị trấn để đi họp chợ, đi được nửa đường, có một vài người cười vào mặt họ, nói: "Thật ngốc, có lừa mà không biết đường cưỡi". Người cha thấy cũng có lý, liền nói con trai ngồi lên lừa.
Một lúc sau lại có người nói với họ: "Con trai gì đâu mà không hiếu thảo, mình thì ngồi còn để cha dắt lừa", người con trai thấy vậy liền xuống lừa và bảo cha lên cưỡi để mình dắt. Nhưng sau một lúc sau lại có người nói "Cha gì mà nhẫn tâm, nhìn con trai dắt lừa mệt như vậy mà cũng để được".
Khi đọc xong câu chuyện này, chúng ta có lẽ đều sẽ cười haha, nhưng trên thực tế, hầu hết chúng ta đều giống với hai cha con ở trong truyện, luôn nghĩ đến suy nghĩ của người khác mà đánh mất chính kiến của bản thân, lãng phí thời gian quý báu của chính mình.