Tôi từng là mẹ đơn thân cho đến khi con trai tôi hơn 1 tuổi thì lấy chồng. Ngày còn sinh viên, tôi từng có mối tình dài với một anh bạn khóa trên, học cùng trường.
Năm cuối đại học, tôi phát hiện mình có bầu, thời điểm đó tôi hoảng loạn vô cùng, cảm giác sợ hãi kinh khủng, bố mẹ tôi cực kỳ nóng tính, nếu biết tôi thế này tôi chỉ có nước chết mà thôi. Tôi nói với anh, anh bảo cứ bình tĩnh, bởi lúc này anh cũng đã đi làm rồi. Anh đưa tôi về nhà xin cưới, bố mẹ anh không đồng ý và nói không thể chấp nhận loại con gái hư hỏng, chưa cưới đã chửa như tôi. Thậm chí ngay hôm đó tôi còn bị đuổi ra khỏi nhà. Anh nhu nhược không bênh nổi mẹ con tôi.
Sau lần đó, tôi đau đớn lắm nhưng vì thương con nên quyết định giữ thai lại, tôi nói dối anh là bỏ thai rồi rồi kiên quyết chia tay. Về nhà thú nhận với bố mẹ, mẹ tôi khóc rưng rức, còn bố thì cầm cán chổi phang vào lưng tôi không biết bao nhiêu cái, đến mức mẹ phải ra đỡ, ông còn dọa từ mặt tôi nhưng may là mẹ che chở cho. Tôi về Hà Nội, bố cắt mọi khoản trợ cấp, coi như dứt tình hẳn, chỉ có mẹ vẫn vụng trộm cho tôi. Một mình bầu bí, khổ sở, điều tiếng dư luận nhiều khi khiến tôi muốn kết liễu cuộc đời cho xong nhưng vì nghĩ đến con, cảm giác con lớn lên từng ngày khiến tôi thêm động lực sống. Dần dần bố mẹ cũng bớt giận, hôm tôi trở dạ, bạn bè đưa vào viện, bố đến thăm khiến tôi mừng lắm.
May mắn tôi sinh vào hè nên vẫn kịp ra trường. Ôm con về ngoại nghỉ nửa năm, tôi để con cho mẹ trông rồi đi làm, công việc khá tốt, thuận lợi. Mọi người xì xầm mãi rồi cũng chán, hơn nữa cu Tít nhà tôi kháu lắm, lại ngoan nên ai cũng cưng.
Thời gian đi làm tôi quen Tuấn, anh làm trong ngành bưu chính, đẹp trai, phong độ. Tuấn thích tôi lắm theo đuổi tôi nhiệt tình dù biết quá khứ của tôi. Khi tôi chấp nhận tình cảm của anh cũng là lúc tôi lại đối mặt với trở ngại từ phía gia đình anh, tất nhiên thật khó chấp nhận một người mẹ không chồng mà có con như tôi. Thế nhưng với sự quyết tâm tuyệt đối, chúng tôi vẫn kết hôn sau hơn nửa năm yêu đương hò hẹn.
Tuấn có nhà riêng nên chúng tôi không phải sống với bố mẹ chồng, cũng may là nhẹ nhõm được phần nào. Tôi đưa con về sống cùng, tất nhiên tôi biết anh cũng không thoải mái lắm nhưng tôi không muốn xa con vì thắng bé còn nhỏ quá.
Cuộc sống chung thỉnh thoảng cũng có va chạm, đôi khi cũng khiến tôi hơi nản lòng. Vừa hôm trước, tôi đi làm về, cơm nước xong mới nhờ chồng chăm con cho chút để đi tắm. Ai ngờ vừa lúc mở cửa ra thì thấy tiếng con khóc thét, chạy ra thì thấy chồng đang nằm trên xô pha xem ti vi cười ha hả, còn con trai thì đang lê la dưới đất, tay giật khỏi ổ điện, rớm máu. Tôi bế phắt con dậy, xót xa. Lúc này chồng mới cuống quýt xin lỗi vì "quên không để ý".
Tôi nghĩ mà cứ thấy buồn và chán lắm. Có phải lạ máu tanh lòng thì không thể yêu thương được không, sớm biết thế này tôi ở vậy nuôi con một mình còn hơn. Nghĩ về tương lai sao thấy u ám quá...