Bao lâu nay tôi vẫn luôn nghĩ mình qua mắt được anh, thậm chí còn cho rằng mình lấy anh là "hời" cho anh quá. Bởi tôi là nhân viên của chi nhánh ngân hàng lớn, còn anh chỉ là một thợ xây bình thường. Thật không ngờ, là tôi quá ngạo mạn, quá ích kỷ, và quá tồi tệ...
Tôi là một cô gái xinh đẹp, tôi tự biết điều đó ngay từ khi còn học cấp 3. Quê tôi ở xa, nhà cũng thuần nông, vất vả vô cùng. Cũng chính vì thế, tôi lúc nào cũng muốn học thật giỏi để có thể thoát ly khỏi chốn nghèo nàn này. Tôi nhất định phải tìm một công việc tốt, lấy một người chồng giàu và sống khác với cuộc sống hiện giờ của tôi.
Tôi về Hà Nội học, suốt những năm tháng sinh viên không hề tơ tưởng yêu đương gì. Cho đến khi ra trường, tôi làm trong một ngân hàng cổ phần, tại đây tôi quen anh, là sếp của tôi. Nhà anh ở Hà Nội, giàu có, đẹp trai. Tôi chết mê chết mệt anh, chẳng hiểu vì sao từ lúc yêu anh, tôi chẳng còn chút lý trí nào hết, cứ yêu đến mê muội. Dù tôi biết, anh chỉ coi tôi như hàng tá những người phụ nữ khác từng đi qua cuộc đời anh mà thôi.
Có lúc tôi cảm thấy mình như con rối của anh, một người anh chuyên dùng để thỏa mãn nhu cầu, không hơn không kém. Có khi cả ngày anh chẳng thèm gọi một câu gì cho tôi, chẳng nhắn một cái tin, trên cơ quan cũng như người không quen biết... nhưng cứ tối, chỉ cần anh gọi một cái tôi lập tức đến ngay... xong việc lại lủi thủi ra về. Có lúc, tôi cảm giác mình chỉ là gái gọi của anh, không hơn không kém.
Rồi một ngày, tôi phát hiện ra mình có thai. tôi vui mừng tưởng đứa trẻ sẽ là sợi dây trói chân anh. Ai ngờ anh nghe xong thì chửi bới, tát tôi chảu có máu mồm rồi vứt cho tôi 5 triệu bảo đi phá ngay. Tôi đau đớn, sốc nặng, lết tấm thân tàn về phòng trọ, tôi khóc đến ngất cả đi.
Trong lúc rối bời nhất, tôi đã nghĩ sẽ đi phá thai, nhưng rồi tôi sợ, phá rồi sau không đẻ được, tôi cũng thấy có lỗi với con nên đành nghĩ cách khác. Thời điểm đó, ở quê đang có một người nhắn tin theo đuổi tôi. Thú thực tôi chưa bao giờ có ý định gì với anh ta, nhưng rơi vào cảnh này, tôi khong bám víu được vào đâu nữa.
Tôi lập tức lấy điện thoại liên lạc lại, thật không khó khăn gì để tôi và người đó gần gũi nhau hơn. Tôi đồng ý cưới anh ta ngay sau cái đêm chúng tôi quan hệ, mục đích hợp thức hóa cái thai, lúc này đã gần 5 tuần tuổi.
Mọi chuyện trôi qua đúng như tôi dự tính, mà số tôi hên, về quê đúng đợt chi nhánh ngân hàng ở quê đang tuyển giao dịch viên, tôi ứng tuyển và đỗ luôn. Mọi thứ cứ như trải hoa hồng vậy.
Mặc dù chồng tốt nhưng tôi không yêu anh. Lúc nào tôi cũng chỉ có suy nghĩ lấy chồng để con tôi có bố, người đời khỏi dị nghị mà thôi. Tôi sống với chồng dửng dưng, nguội lạnh, tôi làm ra nhiều tiền hơn anh nên tự cho mình cái quyền lên mặt.
Cho tới ngày đó... sinh nhật 3 tuổi của con trai, chồng vẫn đi làm, lại vào ngày nghỉ nên tôi được nghỉ ở nhà. Thấy chồng quên ví, tôi tò mò lấy xem. Thấy tờ giấy kẹp trong ngăn khóa, tôi mở ra xem, chết điếng khi thấy đó là tờ siêu âm thai của tôi trước khi làm vợ anh.
Kể từ lúc đó, tôi hoảng loạn vô cùng, hóa ra chuyện con không phải máu mủ của mình từ lâu, vậy mà anh vẫn tốt, chu đáo hết sức với mẹ con tôi.
Bỗng dưng tôi thấy ân hận, xấu hổ vô cùng. Bao lâu nay tôi coi thường anh, sống với anh không hết lòng hết dạ... Tôi còn huênh hoang cho mình trên anh một bậc... Không ngờ anh cao thượng và tốt đến như thế... Giờ tôi cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào...