Chào các bạn đọc báo Người Đưa Tin!
Khi viết ra những tâm sự của mình, tôi cũng hơi bất mãn với người chồng không có chí tiến thủ của tôi. Tôi gọi chồng như vậy, không phải vì tôi có ý coi thường anh nhưng trong suốt 3 năm vợ chồng, anh làm tôi thất vọng nhiều lắm.
Tôi và anh yêu nhau hơn 1 năm thì kết hôn. Khi ấy chúng tôi đều mới ra trường được 2 năm. Tôi đang làm kế toán tại một công ty tư nhân, còn anh làm cho một công ty xây dựng nhà nước.
Thực tâm khi kết hôn, tôi cũng chưa sẵn sàng vì lương của 2 đứa chỉ 3 cọc 3 đồng. Song gia đình anh và anh cứ giục. Họ bảo rằng cả hai đều ra trường và công việc rồi, lấy nhau sớm để ổn định cuộc sống.
Tôi là con gái lớn trong nhà nên bố mẹ cũng sớm tôi yên bề gia thất. Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra như bao cặp đôi khác.
Kết hôn xong, vì quê 2 đứa ở xa nên vợ chồng tôi phải thuê nhà ở thành phố sống để đi làm. Căn phòng trọ chúng tôi thuê là căn phòng chỉ khoảng 25 m2. Khi hai đứa là vợ chồng son thì cũng không vấn đề gì. Nhưng khi có con, căn phòng trọ này quá ư chật chội với chúng tôi.
Xin nói thêm, thu nhập của 2 vợ chồng tôi hàng tháng chỉ khoảng 12 triệu đồng. Tôi đã có ý kế hoạch sau khi đám cưới. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh muốn vợ chồng vẫn có con luôn vì anh bảo “con cái là trời cho”.
Chiều lòng chồng và cũng thấy anh nói đúng phần nào nên sau gần 1 năm kết hôn, vợ chồng tôi có con bế bồng. Từ ngày có con, con bé lại hay ốm đau nên tôi hàng tháng cầm tiền như cầm cục đá, tan lúc nào không biết. Tôi không thể tiết kiệm được như trước.
Mỗi tháng, tiền thuê nhà, tiền chi tiêu, tiền điện nước... cũng hết sạch dù vợ chồng đã tằn tiện chi tiêu. Thậm chí có những khi con ốm, nhà có việc hiếu hỷ không có tiền, vợ chồng lại giật gấu vá vai đi vay mượn người thân, bạn bè. Để khi lấy lương thì lại trả và cuối tháng có túng thiếu thì chúng tôi lại tiếp tục “giật tạm”.
Nhiều đêm nằm ngủ bên cạnh người chồng thương yêu mà tôi rớt nước mắt tủi thân và lo lắng cho cuộc sống không biết đi đâu về đâu. Tôi vẫn yêu chồng nhưng lại thấy thất vọng về anh nhiều hơn. Cũng là đàn ông mà anh chẳng có chí tiến thủ, không chịu làm lụng ngoài giờ lo cho vợ con cuộc sống tốt hơn.
Nhiều khi thấy anh làm có nhiều thời gian rảnh, tôi hay động viên anh kiếm việc làm thêm để cuộc sống tốt hơn. Nhưng anh cứ yên phận, sợ này sợ kia, sợ sếp biết thì lại hỏi hoặc đàm tiếu. Anh cũng nói, cuộc sống như vậy cũng tạm ổn rồi.
Rất nhiều khi nhìn chồng người ta năng động, bằng tuổi đã có nhà, có xe khiến tôi chạnh lòng. Không muốn so sánh và biết mọi sự so sánh là khập khiễng nhưng tôi cứ nghĩ đến chồng mình.
Nghĩ đến chồng và cảnh cuộc sống vất vả, bấp bênh hiện nay, tôi lại buồn khủng khiếp. Cứ thế, tôi không tài nào chợp mắt được vì nghĩ cảnh nếu một ngày ốm đau, 1 ngày bệnh nặng thì lúc ấy vợ chồng phải xoay sở ra sao.
Nhiều lúc tôi chỉ ước ao, vợ chồng cùng nhau chăm chỉ làm lụng để có chút tiền để dành phòng thân. Rồi cùng tích lũy mua nhà trả góp để có được căn nhà nhỏ dù chỉ 30 mét vuông. Nhưng tôi biết, ước mơ ấy thật quá xa vời với vợ chồng nghèo như tôi.
Mới đây, cũng vì chuyện sắp cưới em gái ở quê mà nhìn vào ví của chồng của vợ đều chẳng thấy tiền. Quá xót ruột, tôi lại tự nhiên lôi chồng ra chì chiết bảo anh quá an phận thủ thường. Chồng tôi cũng bực mình nên nói: “Thằng này chỉ có thế, sống được thì sống không thì ly dị. Mới cưới nhau có 3 năm, tuy còn phải thuê nhà nhưng sống như này còn đòi hỏi gì nữa”.
Không kiềm chế được bản thân, tôi cũng nói lại anh: “Lấy vợ 3 năm mà vẫn để vợ con phải đi thuê nhà thì quá hèn. Đàn ông trước khi lấy vợ mà không có 1 gian nhà nhỏ thì còn vỗ ngực tự hào nỗi gì. Hãy nhìn lại mình đi”.
Thấy vợ nói vậy, chồng tôi im lìm. Tôi biết mình đã quá lời và đã chạm tới tự ái của anh. Nhưng tôi quá tức giận nên mới thốt ra những lời như thế. Với lại, tôi cũng nghĩ, đàn ông mà trước khi lấy vợ không làm nổi gian nhà nhỏ cho vợ con ở thì hèn quá.
Lời cuối tôi muốn nói với chồng tôi nói riêng và cả phe đàn ông nói chung, thật sự phụ nữ chúng tôi không mong chồng phải giàu có, phải có nhà cao cửa rộng, xe đẹp xe sang hay có tiền tỷ trong tài khoản ngân hàng. Chúng tôi chỉ mong, những ông chồng năng động hơn, biết suy nghĩ hơn, có chí tiến thủ hơn để là chỗ dựa, là trụ cột gia đình cho vợ con dựa vào.
Chúng tôi cần một người chồng yêu thương vợ con từ tâm, từ lời nói nhưng cũng từ những hành động thiết thực để giúp gia đình "thoát nghèo" nữa. Như vậy chẳng lẽ mong muốn này cũng là sai?