Tôi năm nay 30 tuổi, xuất thân từ vùng nông thôn nghèo. Hiện tôi đang làm nhân viên sales cho một tập đoàn du lịch - khách sạn ở Hà Nội. Thu nhập khá ổn. Gia đình tôi nghèo lại đông anh em nên ngay từ thời sinh viên, tôi đã lao đầu vào làm thêm kiếm tiền. Thật may tôi ra ra trường được đúng hạn. Thế nhưng nhờ có tài ăn nói, cộng một chút bảnh trai, tôi không làm ngành kỹ sư tôi học mà lại chuyển qua làm kinh doanh. Người ta vẫn nói "phi thương bất phú" là vì thế.
Tôi sống khổ cực đã nhiều năm, thực sự tôi rất sợ nghèo đói. Tôi không kết thân với đám bạn quê của mình, thay vào đó, tôi học cách sống của giới thượng lưu, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có thể tồn tại trong giới đó. Tiền đối với tôi luôn là thứ quan trọng nhất, kể cả gia đình, tôi cũng không coi trọng bằng vật chất.
Tôi có rất nhiều cô gái vây quanh nhưng để mà nhận lời qua lại, tôi chỉ chọn những cô nhà có điều kiện. Tôi muốn cuộc đời tôi và con tôi sau này phải được sung sướng. Tôi luôn có cảm giác mình bị thiệt thòi quá nhiều bởi dù tôi có làm, có cố gắng đến mấy cũng không thể nào bằng một gia đình có sẵn nền tảng.
Ở thời điểm hiện tại, tôi cũng tạm coi là thành công, tôi mua được một căn chung cư nhỏ và cũng có xe riêng. Tuy không phải dạng siêu xe 4 bánh gì nhưng tôi cũng khiến nhiều gã đàn ông khác phải ghen tỵ khi nhìn thấy tôi.
Hôm đó tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ tại một khách sạn hẹn đối tác. Chúng tôi cũng chia tay được 3 năm. Nhưng so với nhiều cô gái khác qua tay tôi thì cô ấy vẫn là người con gái khiến tôi day dứt nhất. Cô ấy của hiện tại dường như đã thay đổi rất nhiều, cả ngoại hình lẫn tính cách. Bước ra từ một chiếc xe sang trọng cùng với một gã đàn ông đáng tuổi bố, hai người họ thân mật vui vẻ đi vào khách sạn.
Tôi cười nhạt một tiếng, hóa ra, em phải đi làm "gái" để mưu sinh ư. Thật ra nhìn kỹ em cũng có lợi thế, tôi chợt nhớ đến phần ký ức ngày còn yêu nhau.
Cô ấy yêu tôi chân thành, hi sinh cho tôi tất cả, đến khi cô ấy có bầu, tôi bắt phá, cô ấy không chịu tôi nhất quyết chia tay. Tôi cũng có tình cảm với cô ấy nhưng gia đình cô ấy không khá giả, cô ấy cũng còn là sinh viên, tôi ngày đó còn trẻ, tôi chưa sẵn sàng để có một gia đình. Tôi mong chờ người vợ của mình cũng phải giàu có, sau này có gì còn được nhờ vả. Tôi tệ nhưng cũng chỉ trách số phận cô ấy không may mắn gặp phải tôi.
Tôi cũng từng tò mò cuộc sống của em nhưng rồi nỗi lo cơm áo gạo tiền, tôi cũng dần lãng quên em. Tôi dựng xe đi vào khách sạn đó liền sau đó. Lạ là toàn bộ dàn nhân viên khi nhìn hai người họ đều cúi đầu chào. Sau khi hỏi nhân viên chỗ tôi muốn tới, tôi liền nảy ý định hỏi dò về cô ấy thì một bạn nhanh nhảu nói. "Chị ấy là quản lý khách sạn chúng em, người đi bên cạnh là bố cô ấy, chủ tịch tập đoàn. Anh cần thêm thông tin gì nữa không ạ?". Tôi sững người lắc đầu.
Tại sao em lại giấu tôi về thân phận của mình, ngày đó quen tôi, em chỉ nói bố mẹ em bán hàng ăn sáng, nghe thế nên tôi chưa bao giờ có ý định muốn về thăm nhà em. Không ngờ, em lại giàu có đến vậy. Nghĩ lại thấy thật tiếc nuối. Suốt cả buổi làm việc hôm đó, tâm trí tôi vô cùng bấn loạn. Tôi còn được biết em vẫn chưa có người yêu. Liệu tôi có nên quay lại xin lỗi cô ấy vì lỗi lầm năm xưa không, vì dù sao trong số bạn gái, tôi vẫn thương cô ấy hơn cả...