Tôi tình cờ gặp anh, nhưng anh có tình cờ gặp tôi không thì đến giờ phút này tôi cùng không dám chắc...
Tôi là con gái út trong một gia đình giàu có, bề thế. Bố mẹ tôi đều là dân kinh doanh, kinh tế dư giả. Ngay từ bé tôi đã sống trong nhung lụa, chẳng thiếu thốn thứ gì.
Tôi lớn lên trong vòng tay bao bọc tuyệt đối của bố mẹ. Chỉ có ăn và học, ngay cả những mối quan hệ bạn bè của tôi cũng bị giới hạn, bố chỉ muốn tôi chơi cùng con cái của các bạn làm ăn với bố chứ không thích tôi giao du nhiều.
Cũng chính vì lẽ đó, nên vào đến đại học tôi vẫn chẳng có mối tình nào vắt vai. Tôi không quá xinh, nhưng được cái dễ nhìn. Thật sự cũng có người để ý, nhưng bố tôi cấm tiệt. Tôi thì sợ bố tuyệt đối nên cũng thôi.
Cuộc sống của tôi cứ thế bình lặng trôi đi, cho đến khi học năm 3 đại học. Tôi đang học thì đau bụng đến ngất đi phải đưa đi cấp cứu, sau một loạt các thao tác chụp chiếu, xét nghiệm, bác sĩ nói tôi có vấn đề, mà sau này sẽ rất khó để sinh con.
Thật sự tôi choáng váng khi nghe những lời bác sĩ nói. Nó như tiếng sét đánh qua tai vậy. Dù bác sĩ nói sau này có thể phẫu thuật, điều trị tích cực thì vẫn còn cơ hội...
Từ sau dạo đấy, tôi vẫn chữa đều, nhưng thu mình lại, cảm thấy mặc cảm, tự tin. Chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương ai. Mãi đến khi ra trường, đi làm, nhiều người có ý nhưng tôi đều không đồng ý.
Năm 25 tuổi, tôi quen với Đức, anh là nhân sự mới. Chúng tôi làm việc chung nhóm gần 3 tháng thì anh theo đuổi tôi. Đức là người hiền lành, tử tế, biết quan tâm người khác, đấy là những gì tôi cảm nhận được về anh. Khi tôi nhận lời yêu, tôi cũng nói thẳng với anh bệnh tình của mình, nhưng Đức bảo anh không quan tâm, sẽ cùng tôi chia sẻ. Tôi cảm động lắm.
Yêu nhau một thời gian, tôi đưa anh về nhà. Bố mẹ tôi không quá nhiệt tình, nhưng không phản đối, tôi hiểu là bố mẹ đã ngầm đồng ý. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đưa người yêu về ra mắt.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, vài tháng sau, công ty tôi tổ chức đi du lịch. Đây cũng là chuyến đi chung đầu tiên của hai đứa.
Dịp đó chúng tôi đi biển, sau khi mọi người đã đi nghỉ hết. Trời khuya, tôi lạ nhà không ngủ được định đi tản bộ một mình. Lúc xuống sân vườn khách sạn, vẫn có khách đang ngồi cà phê, tán chuyện dưới đó. Thấy Đức ngồi ở xa, tôi hơi ngạc nhiên. Đến gần tôi thấy anh đang say sưa nói chuyện.
Chắc chủ quan không có ai nên Đức nói rõ to, xưng vợ chồng với ai đó ngọt xớt. Tôi run rẩy. Phải gắng lắm mới cố nghe bằng hết câu chuyện, tôi không biết đó là người yêu hay vợ của anh, chỉ dám chắc đấy mới là người danh chính ngôn thuận, còn tôi chỉ là người đến sau.
Tôi rời đi, lặng lẽ để Đức không phát hiện ra. Đêm hôm ấy tôi khóc cả đêm. Nghĩ đi nghĩ lại, rút cuộc anh tiếp cận tôi vì cái gì, vì tôi là người Hà Nội, gia cảnh tôi giàu có hay sao.
Mấy ngày nay, đối diện với Đức rất khó khăn, tôi thậm chí cáo ốm ở nhà để tránh mặt anh. Giờ tôi phải làm sao để có thể làm rõ chuyện này đây, xin hãy cho tôi lời khuyên với?