Cách đây 4 ngày tôi bước qua sinh nhật tuổi 24. Còn với tình yêu của chúng tôi, nó đã tròn 4 năm rồi. Bốn năm đó tôi cùng sống với anh. Chung chăn, chung gối nhưng chưa một lần chung đụng thân xác. Người ngoài nhìn vào bảo anh là kẻ yếu sinh lý, kẻ khác cười vào mặt anh mà rằng ‘Không chén trước thì sau này có kẻ khác cướp, có hối hận cũng muộn mất rồi’.
Nhưng tôi hiểu, anh muốn gìn giữ cho tôi. Anh muốn gìn giữ tôi trinh nguyên cho đến đêm tân hôn. Anh bảo: ‘Đến lúc nào đó em tìm được một người đàn ông tốt hơn, em đừng băn khoăn lo nghĩ, hãy đến với người ấy. Anh yêu em nên sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em tổn thương. Anh sẽ gìn giữ cho em, cho người chồng tương lai của em’. Rồi anh nháy mắt tinh ranh: ‘Người đó có thể là anh mà’. Nghe những lời đó, tôi hạnh phúc ôm anh vào lòng. Tôi và anh hai số phận bất hạnh tình cờ gặp nhau trong một chuyến thiện nguyện, quen nhau rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Chỉ có thể là tình yêu... |
Chúng tôi sinh ra đều là những đứa trẻ sống trong nhà tình thương. Cùng học tại một trường đại học, cùng yêu thích hoạt động thiện nguyện, anh Bắc tôi Trung, hai kẻ xa lạ quyết định nương tựa vào nhau. Yêu anh từ năm thứ hai đại học, hai tâm hồn vừa mới trưởng thành quyết định dọn về sống chung với nhau trong một căn phòng trọ nhỏ. Một phần để tiết kiệm chi phí sinh hoạt nơi thành thị đắt đỏ, phần nữa chúng tôi muốn bù đắp những thiếu thốn tình cảm trong trái tim của nhau. Tình yêu của chúng tôi được các mẹ (những người dạy dỗ từ nhỏ) chúc phúc. Trước khi cả hai dọn về, các mẹ khuyên bảo:
‘Các mẹ không cấm đoán các con sống thử, cả hai đã trưởng thành, có cách nhìn nhận và suy nghĩ riêng. Nó là phép thử cho cả hai hiểu về tình yêu của đối phương nhưng nên nhớ, luôn nghĩ cho người mình yêu thương. Tình yêu không đồng nghĩa với tính dục, các con nhé!’.
Anh đón tôi về phòng, quan tâm, yêu thương tôi như một người vợ. Căn phòng trọ nhỏ chưa bao giờ vắng tiếng cười đùa. Chúng tôi cùng nhau mơ về ngày cưới… Anh muốn tổ chức cho tôi một đám cưới thật to, anh muốn tôi phải thật lộng lẫy trong sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời. Nhưng tôi biết, chúng tôi ra đời với hai bàn tay trắng, không muốn các mẹ phải lo lắng nữa nên cả hai quyết định tự kiếm tiền để kết hôn.
Gian díu với nhân viên, sếp biến văn phòng thành…nhà nghỉ (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Người đàn ông mà tôi vẫn thầm ngưỡng mộ hoá ra cũng chỉ là một kẻ phản bội gia đình của mình. |
Kể từ cái ngày anh đón tôi về, đến nay đã 4 năm dài. Hai cô cậu sinh viên ngày nào đã ra trường, có việc làm ổn định. Và chúng tôi đã dự tính sẽ hợp thức hóa tình yêu với nhau bằng đám cưới trong 2 tháng nữa. Muốn mình phải thật hoàn hảo trong mắt chồng tương lai, cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi rủ anh cùng đi khám sức khỏe tổng thể.
Anh xua tay cười hiền: ‘Bao nhiêu năm bên nhau rồi mà em, có bệnh tật gì đâu chứ’. Nhưng tôi nhất quyết kéo anh đi. Một tuần sau, cầm kết quả xét nghiệm trên tay, nước mắt tôi nhòe lệ. Số phận bất hạnh không chịu buông tha cho tôi, khối u ác tính nằm trong người mà tôi không hề hay biết.
Tôi thương mình một, lại thương anh gấp vạn lần. Nếu một ngày không còn có tôi bên cạnh cuộc đời, anh sẽ đau buồn lắm. Đêm nay, tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, chiếc váy mà anh mừng sinh nhật tôi 24 tuổi. Có nến, có hoa, có bánh và tôi đợi anh… Anh về, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi tôi bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, từng cúc một. Anh nhìn tôi, bối rối.
Tôi không còn nhìn rõ gương mặt anh nữa vì mắt tôi đã nhòa lệ, đôi tay tôi vẫn đang đặt trên ngực anh. ‘Xin anh, em sẽ trao cho anh tất cả cuộc đời em. Thể xác, tâm hồn em đều thuộc trọn về anh. Chỉ đêm nay thôi, rồi em sẽ ra đi’. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Anh nhẹ nhàng: ‘Anh hiểu em, bé ạ. Dù bệnh tật có đau đớn thế nào, anh vẫn luôn bên cạnh em.
Tôi phải dùng 50 triệu để “bịt miệng” thám tử tư của chồng (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi phải dùng tiền để mua sự im lặng, một phút nông nổi phải trả giá quá đắt... |