Tôi quen anh trong một lần đi sinh nhật bạn. Anh gần 30 tuổi, phong độ, trưởng thành, còn tôi mới tốt nghiệp đại học gần 1 năm, hiện đang làm hợp đồng cho một văn phòng nhỏ.
Anh thành đạt, tôi cứ nghĩ người như anh phải có nhiều người theo lắm, hoặc chí ít là tiêu chuẩn bạn gái của anh cũng phải rất cao thì không ngờ anh lại chủ động theo đuổi tôi. Mà phụ nữ thì dễ xiêu lòng, chỉ cần được quan tâm, chân thành một chút là có tình cảm ngay. Tôi cũng thế, dù anh không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng khi đến với anh, tôi vẫn là con gái.
Nhà anh neo người, bố mất sớm chỉ còn hai mẹ con. Tôi đến nhà anh mấy lần, thấy mẹ anh có vẻ khó tính lắm, bà ít nói, chẳng hỏi han gì, cứ nhìn tôi dò xét khiến tôi căng thẳng vô cùng.
Tôi hòi dò anh, anh bảo mẹ thế nhưng thương anh lắm, một đời mẹ khổ vì anh, sau này tôi về nhất định phải tốt với mẹ. Tôi cũng chỉ mong muốn sau này có thể chung sống hòa bình với mẹ chồng thôi.
Rồi chúng tôi về xin cưới. Mẹ anh bảo làm dâu con nhà này vất vả lắm, có chịu được không. Tôi đáp chỉ cần yêu thương nhau thì vất vả mấy con cũng chịu được. Vậy là bà đồng ý.
Nhưng vừa cưới về, tôi sớm nhận ra mình giống như người thứ 3 thừa thãi vậy. Mẹ con anh cứ quấn lấy nhau, đang vui vẻ nhưng cứ nhìn thấy tôi là bà im luôn, không biểu lộ cảm xúc gì.
Cưới được đúng ngày thứ 3, tôi đang ngồi trong nhà tắm giặt một chậu quần áo vì toàn đồ không giặt máy được. Ai ngờ mẹ chồng đi qua, vừa nhìn thấy bà tru tréo lên rồi lao vào bê cả chậu hất thẳng vào tôi, lu loa: "Con kia, ai cho mày giặt đồ bẩn thỉu đó vào chậu tắm của tao, mày có mù không hả". Tôi tái mét mặt, lắp bắp xin lỗi, bảo rằng không biết, vì ở nhà tôi vẫn tắm giặt chung một chậu. Vừa lúc đó chồng từ trên gác xuống, mẹ anh nói, tôi làm bừa bãi còn cãi lời bà, chồng không cần biết đúng sai liền tát cho tôi một cái.
Tôi khóc òa lên, mẹ chồng bảo oan lắm hay sao mà khóc. Chồng thì quát tôi đi ra chỗ khác ngay. Tôi ấm ức dọn hết đống đồ, thay quần áo rồi lên phòng, cảm giác tồi tệ kinh khủng. Vậy mà chồng vẫn nghĩ do tôi cãi láo đáng bị như thế. Cái gì anh cũng chỉ nghe lời mẹ mà thôi.
Tôi mới về nhà anh, chưa quen nếp sống, chưa quen cách ăn uống nên còn lúng túng. Không có ai chỉ dẫn nên chẳng biết bắt đầu từ đâu. Vậy là mẹ chồng đi khắp nơi kể con dâu ăn hại, "vụng thối vụng nát". Chồng cũng nghe mẹ, chỉ trích vợ, nói tôi chả ra sao.
Hơn 4 tháng nay, ngày nào tôi cũng sống trong cảnh này. Cảm thấy chán nản và mỏi mệt vô cùng, tôi ân hận lắm, sớm biết hôn nhân thành ra thế này đã chẳng đưa chân.