Gã ngoại tình. Sung sướng cực. Vừa có vợ có con, gia đình đề huề. Vừa có một em trẻ trung, đầy sức sống và sẵn sàng chiều gã tới bến trong những cuộc vui tại khách sạn. Ai là người không thích nào?
Gã tất nhiên phải giấu vợ. Nhưng được một thời gian, vợ gã cũng biết. Giấy làm sao gói được lửa. Không muốn người khác biết, trừ phi đừng làm. Sau khi tường tận mọi chuyện giữa gã với ẻm nhân tình bé nhỏ, vợ gã chỉ nhíu mày một cái thật sâu, nói chậm rãi nói với gã từng từ một: "Anh đã ngoại tình rồi".
Vậy thôi. Thật sự chỉ có thế, không hơn không kém!
Sau câu nói ngắn gọn tới bất thường như thế, thái độ của vợ gã hoàn toàn vẫn như mọi ngày. Vẫn chăm con, cơm nước và việc nhà chu đáo. Vẫn nói chuyện với gã nếu có việc cần. Tinh ý ra thì thấy nàng ít nói ít cười hơn trước mà thôi. Tuyệt nhiên không chất vấn, trách móc gã. Càng chẳng ghen tuông hay tìm kẻ thứ 3 cho một trận. Và không ngủ chung với gã nữa, mà ngủ với con ở phòng khác.
Gã không đoán được suy nghĩ của vợ. Một người vợ tốt, hẳn người vợ ấy phải yêu chồng yêu con. Nhưng người phụ nữ yêu chồng ấy, khi biết chồng ngoại tình lại chẳng thèm đoái hoài. Nàng không biểu lộ chút xíu nào ghen tuông gọi là có. Dù biết chồng phản bội mà nàng vẫn mặc kệ hắn qua lại với bồ, không cấm đoán, không điều tra, theo dõi.
Gã dần xao lãng bồ, chuyên tâm với vợ và gia đình hơn. Nhưng hình như nàng không mấy bận tâm. Nàng vẫn không mặn không nhạt, cần làm gì thì làm, mà rảnh rỗi thì nàng dắt con đi chơi. Gã có ở nhà hay đi gặp bồ, nàng không quan tâm.
Từ bất an, gã trở nên nóng nảy. Có một người khác cũng chẳng ngồi yên được, là cô bồ của gã. Dạo này gã lơ là ả, khiến ả bực bội lắm.
Vợ gã nhận được cuộc gọi từ kẻ thứ 3 kia, chả biết cô ả kia nói những gì, có vẻ khá nhiều mà vợ gã chỉ ậm ậm ừ ừ. Rồi nàng bật loa ngoài lên, và nghe cô ả kia nói đầy vẻ giễu cợt: "...chị không ghen chồng vì chị có người khác rồi đúng không? Chị thì khác gì em, em là kẻ thứ 3 thì chị là loại phụ nữ ngoại tình. Ý định của chị là "án binh bất động", rồi ít nữa sẽ đâm đơn ra tòa ly dị vì chồng ngoại tình, để thiên hạ thấy chị hoàn toàn là người bị hại, sau đó tự do đến với nhân tình nhỉ. Chắc chắn là thế, chứ trần đời chả có bà vợ nào không ghen khi biết chồng cặp bồ hết! Dù ít dù nhiều, chứ cái kiểu thờ ơ mặc kệ chồng đi với bồ như chị quá là bất thường!".
Khỏi phải nói, cô ả đúng là nhân tình yêu dấu của gã, vì cô ta đang nói cái vấn đề giống hệt thắc mắc của gã. Gã vểnh tai lắng nghe vợ trả lời. Và gã nghe được giọng nói nhẹ nhàng của nàng: "Em nói đúng, đàn bà không ghen thì thật lạ. Nhưng từ giây phút biết anh ta ngoại tình, yêu đương nồng nàn với em, thì chị kinh tởm anh ta còn không hết. Máu ghen theo đó cũng tiêu tan luôn. Em sẽ ghen người em khinh bỉ, coi thường sao? Nếu chị còn ghen, hóa ra đồ dơ bẩn mà chị còn không biết ghê sao. Chị có tự trọng lắm, đâu như em, món đồ dơ bẩn còn vơ chặt vào người! Chị chưa ly hôn chẳng qua chị đang suy nghĩ có nên giữ bố cho con không thôi...".
"Chị...", câu trả lời của nàng thành công khiến cô ả ở đầu dây bên kia tức hộc máu, còn gã thì điếng cả người. Một gã đàn ông đã có vợ con, dù anh ta có yêu thương, chiều chuộng bạn hết mực, cũng chẳng thể thay đổi được việc anh ta là một kẻ ngoại tình. Kẻ đáng khinh như thế, cô ả lại cố công lấy lòng và mong muốn chiếm hữu làm của riêng.
Nếu đàn ông không cần mình, đàn bà hãy là người rời đi trước
Trăm lần nhắc đàn bà nên lý trí khi yêu, thì cả trăm lần đàn bà đều đặt tình cảm là thứ quan trọng nhất. Để rồi vì thương mà bi lụy, người ta không cần mình cũng không muốn rời xa. Tình yêu xét cho cùng là cảm xúc, đàn bà lại bị cảm xúc chi phối quá nhiều.
Không ai có thể mãi bên cạnh một người không cần mình, ấy vậy mà đàn bà lại làm điều đó và chấp nhận nó như một lẽ thường tình. Bởi đàn bà trên đời sợ nhất việc mình bị người khác bỏ rơi, trăm ngàn lần luôn tìm cách níu tình yêu lại.
Nhưng đàn bà ạ, đó chẳng còn đơn thuần là vì yêu nữa hay không. Khi người đàn ông đã không cần mình cho cuộc sống của họ, thì tại sao mình lại luôn giữ một trái tim cố chấp? Rõ ràng chúng ta biết, nếu họ đã muốn đi, thì việc chúng ta giữ họ lại cũng chỉ bằng thừa.
Cuộc đời vốn là như thế. Yêu thương, ngọt ngào, chia ly, đổ vỡ là chuyện quá thường tình. Hà cớ chi đàn bà phải hạ cái Tôi bản thân xuống để cầu xin được ban phát tình cảm? Thứ tình cảm mà vốn dĩ trong tim họ đã nguội lạnh từ lâu. Nguội lạnh tới mức, người ấy không còn cần mình cho cuộc sống của họ.
Họ không cần chúng ta quan tâm, tâm sự mỗi ngày, không muốn chúng ta chạm vào họ, thậm chí không muốn liên quan tới chúng ta thêm một phút giây nào nữa. Họ để chúng ta khuất tầm nhìn, họ có người mới để cùng sánh vai. Nỗi buồn lớn nhất trong tình yêu không phải là chia tay, mà chính là khi chúng ta yêu một người nhưng lại nhận ra người đó lại không cần chúng ta cho chính bản thân họ.
Hãy kiêu hãnh và đừng bao giờ cúi đầu đàn bà ạ! Bởi sau tất cả, đàn bà có quyền lựa chọn đàn ông chứ không phải đến để đàn ông lựa chọn. Hợp, yêu, hiểu, cần. Tới khi không cần, cũng chẳng còn tình yêu, và nếu không có tình yêu, đàn bà đừng cố giữ lại cho mất thì giờ và phí hoài công sức. Đàn bà thông minh lúc đó sẽ lựa chọn việc rời đi trước. Để làm gì? Để tránh tổn thương!