Tôi không đếm được số lần chị tôi bị chồng đánh, cũng như số lần chị bồng con đến khách sạn tìm chồng và nhân tình. Hình ảnh chị với gương mặt vẫn còn vết bầm, đôi mắt đỏ lên, môi bậm lại đến bật máu luôn khiến tôi ám ảnh suốt mấy năm nay.
Vì trong tôi, chị từng là người phụ nữ xinh đẹp, tự tin với không ít đàn ông theo đuổi. Chị chọn anh rể là người bạn thân từ nhỏ, vì anh từng kiên trì đợi chị rất lâu, vì chị tin anh sẽ không thay đổi. Vậy mà, khi chị vừa sinh con thứ hai thì biết chồng ngoại tình.
Cơn ghen của chị dữ dội như bao người phụ nữ bị phản bội khác. Chị không còn hiền lành biết điều nữa, những cô nhân tình của anh rể không mất việc thì cũng bị điều tiếng nhơ nhuốc. Và chính chị cũng chịu đớn đau, từ những cái tát đau điếng của chồng, từ nỗi đau dai dẳng bị phản bội nhưng không thể buông tay.
Đau lòng nhất chính là khi anh rể tôi đến cầu mong mẹ tôi khuyên nhủ để chị tôi đồng ý ly hôn. Trong khi 7 năm trước, chính anh là người đến xin phép mẹ tôi để được cưới chị. Anh ta sắm vai một người đàn ông chân chính biết lỗi và nhận hết mọi tội lỗi về mình, và trách không thể hòa hợp với người vợ như chị tôi. Mẹ tôi cho anh ta một bạt tai đau điếng. Bà chỉ hỏi anh ta, kẻ đã ngoại tình thì quyền vứt bỏ người khác sao? Anh ta lại bảo, chính chị là người biến anh ta thành kẻ tồi tệ…
Đêm ấy, tôi tìm đến nhà chị. Chị vẫn không gỡ xuống vẻ bề ngoài đầy hận thù và đôi mắt như chưa từng dừng khóc. Tôi hỏi chị, sao phải đến mức này? Sao phải để mình mất mát đến không còn mặt mũi kiêu hãnh, có đáng vì một người đàn ông như thế không?
Chị tôi im lặng hồi lâu, rồi chỉ nói với tôi một câu: “Đó không phải là gia đình của em, em không sợ mất!”.
Khi ấy, tôi không đáp lại được câu nói của chị. Vì hai chữ gia đình với bất cứ ai có bao giờ mà không lớn lao. Huống hồ, chị là người vợ, người mẹ, giữ nhà giữ gia đình là niềm tin, là sức sống của cả đời chị. Ngay cả khi ở đó có một người đàn ông đã làm đau chị suốt bao tháng ngày, là nơi chị mất nước mắt và máu để giữ gìn thì chẳng ai có thể buộc chị buông tay. Không ai cả, không một ai, ngoại trừ chính bản thân chị.
Đàn bà ở đời, đau đớn, ghen tuông, mệt mỏi cũng chỉ vì hai chữ “sợ mất”. Sợ không giữ được nên không được buông dù tay đã mỏi nhừ rướm máu. Sợ đánh mất nên luôn phải giữ bên mình, dù là một trái tim đã cạn nghĩa cạn tình. Sợ không còn nên cứ mù quáng cố chấp vô biên. Để rồi quên rằng hạnh phúc thật sự đâu cần ta phải sợ mà giữ, người đã không đáng cũng đâu cần ta phải giành. Nên là sợ mình đau, sợ con đau, sợ tương lai mình mất mát, chứ sợ làm gì khi mất một kẻ đã bội tình bội nghĩa, phải không?
Không một ai thấy dễ dàng khi buông tay người mà mình yêu thương. Với phụ nữ, điều này lại khó hơn gấp nhiều lần. Bởi trong tình yêu và hôn nhân, họ luôn là người nhận phần thua thiệt về mình để tình cảm và hôn nhân trọn vẹn. Có những cuộc hôn nhân, đàn bà biết rõ mình không hề hạnh phúc, không hề có được cảm giác được trân trọng nhưng rồi họ vẫn cố chấp ở lại.
Đàn bà đau lòng nhất trong cuộc đời chính là có một người chồng tệ bạc. Phụ nữ kiên cường ngoài xã hội, họ giỏi giang nhiều thứ nhưng lại không vượt qua được cảm giác khổ tâm trong hôn nhân. Vui làm sao được khi biết có chồng mà chẳng hề được nương dựa? Kiên cường làm sao được khi gia đình không hạnh phúc, những bữa cơm thiếu vắng sự sum vầy? Đàn bà có thể lừa dối mọi người rằng mình hạnh phúc, mình có một cuộc sống bình yên nhưng không bao giờ lừa dối được chính mình. Những đêm khuya khoắt, nằm cạnh chồng nỗi cô đơn lại giày vò mình.
Đàn bà nhiều khi tự nghĩ rằng miễn là gia đình còn trọn vẹn cho con thì bản thân mình có thiệt thòi một chút cũng chẳng sao. Chồng vô tâm, bạc nhược cũng chịu đựng. Chồng nghiện ngập, cờ bạc, mắc “tứ đổ tường” cũng cắn răng chịu. Chồng vũ phu, chồng ngoại tình phản bội cũng chịu đựng nốt. Đàn bà có bao giờ tự hỏi mình, cam chịu mãi như thế rồi cuối cùng mình sẽ có được gì?
Rồi sẽ có một ngày đàn bà sẽ nhận ra thanh xuân và tuổi trẻ qua đi mà mình chẳng nắm được gì trong tay. Con cái rồi sẽ lớn lên và có hạnh phúc của riêng mình. Người chồng bạc bẽo, cả cuộc đời chẳng nhận được một chút hơi ấm của tình yêu. Điều đàn bà còn lại chỉ là những nếp nhăn trên gò má, những nỗi đau chất chồng qua ngày tháng, một trái tim vụn vỡ.