Theo lời kể của một người phụ nữ đã sống gần trọn cuộc đời trong một con ngõ nhỏ ở Bắc Kinh thì nơi đây có rất nhiều kỹ viện. Nghe nói, khi các ma ma mua được con gái có nhan sắc xinh đẹp. Họ sẽ bắt đầu chiến dịch đào tạo các cô gái ấy thành các kỹ nữ thanh lâu tuyệt đỉnh, trở thành cây hái tiền cho họ.
Các ma ma sẽ đầu tư vào các cô gái có nhan sắc và triển vọng bằng việc cho ăn ngon, mặc đẹp, được chăm sóc kỹ càng. Các cô gái được học chữ, đọc sách, làm thơ, học hát, thổi sáo chơi đàn, cầm kỳ thi họa đủ cả. Cứ như thế, khí chất dần dần được bồi đắp và trở thành “món hàng” rất có giá trị của các kỹ viện.
Về cơ bản, các kỹ nữ đều được đạo tạo như thế. Nhưng bất kể cuối cùng trình độ đạt được đến đâu, thì vẫn phải trút bỏ xiêm y để làm “nhiệm vụ” của một kỹ nữ. Kỹ nữ chính là các cây tiền của các ma ma, vì thế đương nhiên họ phải trả công bằng cách "tiếp khách" kiếm tiền. Trước khi tiếp khách, các ma ma đều cho họ uống một loại thuốc có tên “đoạn cân thang” để cả đời không thể sinh nở.
Những cô gái có nhan sắc bình thường sống trong kỹ viện, khi còn nhỏ sẽ làm a hoàn cho các kỹ nữ đã thành niên. Họ phải quét nhà, bê nước, bưng cơm canh đến tận giường cho các kỹ nữ trưởng thành. Những a hoàn này thường xuyên bị đánh, bị mắng chửi thậm tệ. Các kỹ nữ không được phép cáu gắt trước mặt khách. Vì thế, bao nhiêu ấm ức bực bội đều trút lên đầu đám a hoàn này.
Khi đánh đám a hoàn, bất kể là gậy hay cán chổi, vớ được cái gì dùng cái đấy, cũng chả kiêng nể là mặt hay bộ phận nào trên thân thể họ. Vì thế, đám a hoàn này thật sự rất đáng thương. Nếu chẳng may chọc tức một kỹ nữ xinh đẹp nào thì không chỉ có kỹ nữ đó trừng phạt, mà còn phải chịu thêm cơn thịnh nộ của ma ma.
Trò chơi độc ác với “kỹ nữ mù”
Cuối triều Thanh ở chốn lầu xanh còn lưu hành một trò tiêu khiển vô cùng rợn người đó chính là trêu ghẹo, tiêu khiển với “kỹ nữ mù”. Đương thời, vì muốn nịnh bợ đám khách làng chơi giàu tiềm năng này với mục đích tiền, các tú bà ở thanh lâu đã bỏ tiền mua những cô bé có nhan sắc.
Sau đó làm mù đôi mắt biến thành họ thành “nô dịch mù lòa” để cả đời phải phục vụ cho mục đích bất nhân cho các tú bà. Chính nhu cầu quái đản của đám khách làng chơi vô tri và thủ đoạn biến thái của đám tú bà độc ác đã gây ra vô số những mảnh đời thê lương có các thiếu nữ.
Trong “Trung Hoa toàn quốc phong tục chí” của Hồ Phác An từng ghi chép rằng: “Ở Quảng Đông, vì mục đích kinh doanh nên được tú bà đã tuyển mua các bé gái xinh đẹp về dạy đàn hát và các kỹ xảo để phục vụ nhằm moi tiền của khách làng chơi.
Đến khi trở thánh thiếu nữ 14, 15 tuổi, tú bà dùng độc thủ làm mù mắt họ sau đó lắp mắt giả. Đôi mắt đã mù không còn khả năng kháng cự, không phân biệt được đẹp xấu, già trẻ, cũng không có khả năng chạy trốn, cả đời vận mệnh do tú bà nắm giữ, cứ như thế họ đành chấp nhận ở lại chốn nhơ nhớp này bán ngón đàn lời ca, bán thân làm nghiệp.