Yêu nhau 3 năm mới làm đám cưới, chồng là người tôi tin yêu tuyệt đối. Trong mắt tôi và mọi người, anh là một người chuẩn mực, thành đạt. Anh giỏi giang, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Về nhà anh cũng là người chồng tốt, yêu vợ thương con... Tôi luôn thấy tự hào về anh... Vậy mà anh ngoại tình, với cô thư ký bấy lâu nay mà tôi không hề biết.
Anh chẳng có biểu hiện gì đáng ngờ, cũng không vô tâm, vô tứ với vợ con... vẫn yêu thương, chiều chuộng vợ... Tôi không hề hay biết anh bồ bịch cho đến một hôm, anh nói với tôi phải đi công tác 2 ngày. Những chuyến đi của anh cũng nhiều nên tôi cũng không thấy lạ. Vậy mà khoảng gần 12 giờ đêm, khi tôi đã ngủ say thì thấy điện thoại đổ chuông, là số của chồng. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia hổn hển khiến tôi tỉnh hẳn:
- Vợ, vợ ơi, cứu chồng với!
- Anh à, anh sao đấy? Anh đang ở đâu?
- Anh đang gần công ty, anh gửi địa chỉ, em qua ngay, nhớ mang tiền đi giúp anh nhé...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì điện thoại tắt phụt, ngay sau đó là tin nhắn gửi địa chỉ. Lòng tôi nóng như lửa đốt, lo lắng, hoang mang cực độ, trong đầu nghĩ hay chồng bị cướp.
Thế nhưng đi theo địa chỉ, tôi lặng người khi thấy đó là khách sạn. Theo chỉ dẫn, tôi lên phòng. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt ngất. Trên giường, chồng tôi và cô thư ký ngồi nép vào trong, đầu tóc, mặt mũi cả hai đều bầm dập... Một đám đàn ông đang đi lại trong phòng. Tôi sợ quá ngã giật lùi lại phía sau. Tiếng người đàn ông kia dữ dằn:
- Cô vào đây đưa chồng về đi. Giữ chồng cho cẩn thận, để "nó" ăn nằm với vợ tôi bao lâu nay mà không biết. Lần sau còn để tôi gặp lại, đừng hỏi vì sao tôi không nương tay.
Dìu chồng ra khỏi chỗ đó, nước mắt tôi chảy đầm đìa, vừa choáng váng, vừa nhục nhã. Trả tiền phòng xong vẫy xe đưa anh đi bệnh viện mà tôi đau như đứt từng khúc ruột.
Suốt chặng đường đi, anh rên rỉ, thều thào xin lỗi, còn tôi vừa thương vừa hận.
Mấy hôm chồng nằm viện, mình tôi xoay đủ thứ việc trên đời, cảm giác không còn chút sức lực nào mà gắng gượng. Tôi bảo anh khỏe nhanh rồi nói chuyện, chồng thì cứ cầu xin tôi cho anh cơ hội, anh chừa rồi, từ giờ không dám nữa.
Tôi thì rối như tơ vò, trong đầu nghĩ ra đủ thứ. Giờ tôi phải làm sao đây?