Đến ngày hôm nay, mặc dù đã được về nhà, ở với vợ con nhưng ông Chấn vẫn không quên cảm giác những ngày ông bị ép cung. Ông Chấn kể: “Có cán bộ thì hỏi, người tay cầm dao, lăm lăm đe doạ, có người còn cầm búa giơ lên dọa nếu không khai thì cho chết. Khi bị tạm giam, có đêm tôi bị chuyển 3 - 4 buồng. Trong hơn 1 tuần không được ngủ nên đầu óc quay cuồng, lâng lâng, không còn muốn phản kháng nữa”.
Thậm chí, ông Chấn còn bị “đầu gấu” là phạm nhân cùng buồng đánh. “Vào buồng của phạm nhân Phạm Duy Hồng còn bị tên này đánh, dùng dép đánh vào 2 mang tai sau đó bắt hát” – ông Chấn bức xúc. Sau khi bị đe dọa, ép cung thì ông Chấn được điều tra viên đọc cho viết đơn xin thú tội và đọc cả nội dung viết thư về cho vợ là chị Chiến.
Vợ chồng anh Chấn - chị Chiến luôn miệng vừa khóc vừa kêu than trước mộ bố
Cũng ở tòa án cả hai phiên sơ thẩm và phúc thẩm, anh đều kể lại câu chuyện mình bị ép cung trước toà xong đều không được xem xét. “Để thực nghiệm hiện trường, các điều tra viên cho 1 tù nhân giả cô Hoan. Cán bộ còn đưa cho lúc cái thìa, khi cái lược để giả làm hung khí. Tôi phải tập nhiều lần cho đến khi thành thạo. Sau đó họ đưa đến một nhà dân để thực nghiệm hiện trường, bắt tôi diễn lại và quay phim” – ông Chấn kể.
Để làm rõ sự việc, phóng viên đã tìm gặp luật sư Nguyễn Đức Biền (người trước đây là luật sư bào chữa cho ông Chấn ở hai phiên toà sơ thẩm và phúc thẩm, hiện là hiệu phó một trường trung cấp nghề ở Bắc Giang) để tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Trao đổi với phóng viên, ông Biền kể: “Tại tòa, anh Chấn kêu oan, bị ép cung. Song trong hồ sơ lại thực nghiệm hiện trường thuần thục. Tôi hỏi anh không thực hiện hành vi tội phạm sao lại thực hiện thành thục vậy thì anh Chấn trả lời là do điều tra viên dạy thực nghiệm”. Ngoài ra, là luật sư toà chỉ định, khi nghiên cứu hồ sơ và trực tiếp tham gia phiên xét xử, luật sư Biền một mực khẳng định chứng cứ buộc tội rất lỏng lẻo, tất cả chưa thuyết phục.
Một trong những chứng cứ quan trọng là tại hiện trường có dấu vết chân và ướm vết chân anh Chấn thấy phù hợp. Tuy nhiên, dấu chân thì đâu phải là vân. Với những người có khổ bàn chân na ná nhau, ướm vào nhau vẫn vừa nên chứng cứ này cũng không thuyết phục. Hơn nữa, thời điểm xảy ra vụ việc đó có người chứng kiến là anh Chấn đến đó gọi điện nhờ cho ai đó và đã xác định được cuộc gọi đó do anh Chấn gọi. Đó là một chứng cứ ngoại phạm. Ngoài ra, theo cáo trạng, sau khi VKS cho rằng để lại hiện trường 1 lưỡi con dao và chuôi con dao Chấn mang về vứt ở một bãi sắt. Song cơ quan điều tra cũng không thu thập được chuôi con dao này và luật sư đã trực tiếp đến nơi cáo trạng viết để hỏi xong không hề có chuôi dao này.