Nếu lấy anh, một cô gái ngoại tỉnh, một thước đất cắm dùi chẳng có như tôi nghiễm nhiên được sống trong một ngôi nhà ba tầng, to đẹp, khang trang và có một người chồng biết kiếm tiền, thành đạt. Tôi thấy mình chẳng thiệt thòi gì và sẽ hơn nhiều cô bạn đang lay lắt sống ở các nhà trọ với một ông chồng lương ba cọc ba đồng.
Vậy nên, tôi bám anh và quyết tâm lấy được anh. Yêu anh, tôi chẳng được chiều như những cô gái khác, chẳng được dỗi, chẳng được làm nũng… Thậm chí, tôi là người phải chiều theo anh, nhẫn nhịn trước những đòi hỏi nhiều khi vô lý của anh.
Nào là anh đi làm về, tạt qua nhà trọ của tôi, bắt tôi nấu món nọ món kia cho anh ăn. Nấu chưa khéo thì anh nhất quyết không động đũa, chê ỏng chê eo, bất chấp công tôi kì cụi, mướt mải mồ hôi.
Nào là khi anh có hứng đi chơi thì dù tôi đang mệt thế nào đi nữa cũng đừng ý kiến hay mè nheo gì mà phải lập tức thay quần áo để đi với anh. Khi anh đi nhậu về, có chút hơi men rẽ qua phòng tôi, anh muốn tôi phải “chiều” anh giống các cô gái nhà hàng với những tư thế khó chịu nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng.
Tôi tự nhủ, hãy vì tương lai của mình, của những đứa con tôi sau này mà cố gắng. Lúc ấy, tôi còn có ảo mộng hão huyền, cưới nhau rồi, biết đâu tôi sẽ thay đổi được anh. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi đã tỉnh ra sau khi anh nói với tôi: “Nếu đứa bé trong bụng cô là con trai thì tôi mới cưới chứ con gái thì đừng hòng. Tôi đi đâu chẳng quơ được một tá như cô”.
Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên anh đề nghị tôi làm “chuyện ấy”, anh đã nói: “Anh yêu em và sẽ có trách nhiệm với em. Sớm muộn mình cũng cưới nhau, cho anh tạm ứng trước đi”. Chẳng suy nghĩ, đắn đo gì, tôi đồng ý. Thậm chí, tôi còn đồng ý một cách hoan hỉ và tôi mong mình có thai ngay. Có con, anh sẽ yêu tôi hơn, có trách nhiệm hơn. Nhưng lần ấy, tôi không có thai. Và tôi âm thầm, chờ đợi.
Anh chưa muốn lấy tôi nên anh cẩn thận lắm, luôn dùng bao cao su để tránh thai, lúc nào lỡ quên thì thôi. Vì thế mà mỗi lúc anh quên thì đấy lại là cơ hội của tôi và... rủi ro với anh. Cuối cùng thì tôi cũng có thai. Tôi vui lắm nhưng gắng kìm lòng mình không nói với anh.
Ảnh minh họa.
Tôi chờ đến khi thai được gần hai tháng mới nói vì sợ anh bắt tôi đi phá. Tôi biết anh chưa sẵn sàng để kết hôn. Sợ anh bắt tôi uống thuốc phá thai khi tôi nói với anh về đứa bé trong bụng. Sợ anh sẽ thay đổi không lấy tôi vào phút cuối cùng. Cái ấy tôi hiểu rõ hơn ai hết vì dù là người yêu nhưng tôi biết, anh có không dưới hai cô “người yêu” “sơ cua” khác.
Khi tôi thông báo việc có bầu, anh chẳng ngạc nhiên, chỉ nói: “Vậy là tốt lắm rồi. Vì giờ con gái bị điếc nhiều lắm. Nhưng để đến ba tháng, đi siêu âm, nếu là con trai thì cưới ngay. Còn nếu là con gái thì… lúc ấy tính tiếp”. Tôi nghe xong mà rụng rời chân tay. Nghĩa là tôi phải chờ một tháng nữa mới biết số phận của mẹ con tôi. Và lúc ấy, nếu là cơn gái thì sao…
Tôi suy nghĩ, lo lắng ngày đêm còn anh vẫn bình chân như vại. Tôi sợ nếu đứa bé trong bụng là con gái, anh sẽ không ngần ngại bắt tôi bỏ đi. Rồi có thể anh vẫn ở bên tôi nhưng là để lợi dụng thân xác tôi, chơi chán rồi anh bỏ đi. Lúc ấy, tôi còn gì nữa.
Khi cầm phiếu siêu âm trên tay, tôi đã rơi nước mắt, là con trai. Đứa bé này lẽ ra sẽ là tờ giấy thông hành để mẹ nó bước chân vào nhà giàu, để mẹ nó “lừa” lấy bố nó. Nhưng giờ nó chỉ là đứa con bé bỏng, đáng yêu của tôi, riêng tôi mà thôi. Và tôi đã thề với lòng mình sẽ bảo vệ nó khỏi anh, người đàn ông xấu xa, ích kỉ.
Khi về nhà, tôi nói với anh là con gái. Tôi thấy rõ sự thất vọng trên mặt anh. Và anh nói tỉnh bơ “Thế thì bỏ đi”. Tôi nói đồng ý. Hôm ấy, lần đầu tiên tôi từ chối “đòi hỏi” của anh và anh bực bội bỏ về. Mấy ngày hôm sau nữa, anh cũng chẳng đến chỗ tôi xem tình hình của 2 mẹ con tôi thế nào, cúng chẳng được một cú điện thoại hay tin nhắn nào từ anh.
Thực sự, nhờ hành động của anh mà tôi đã có đủ quyết tâm dọn khỏi chỗ trọ. Tôi sẽ nuôi con, sẽ chăm sóc nó thật tốt, bởi tôi đã hiểu ra, anh chưa bao giờ yêu tôi. Và trẻ con thì chẳng có tội tình gì để phải gánh chịu tất cả những rắc rối của người lớn.
Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, kiếm tiền nuôi con. Dù cuộc sống có khó khăn, nhưng miễn là 2 mẹ con tôi sống vui vẻ là được. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ hối hận về quyết định bắt tôi bỏ thai, nhưng với tôi việc giữ lại con và rời xa anh là điều đúng đắn nhất tôi có thể làm lúc này.