Tôi và Hoàng yêu nhau từ khi mới vào đại học, anh hơn tôi một tuổi, lúc đó cũng đang là sinh viên. Chúng tôi yêu nhau suốt 4 năm đại học, ra trường đi làm mấy năm mới làm đám cưới.
Quê tôi ở xa, còn anh là người Hà Nội. Bố anh mất lâu lắm rồi, chỉ còn mẹ anh, nhà neo người lắm. Mới đầu lúc tôi về ra mắt, mẹ anh cũng không thích lắm vì nhà hơi xa, nhưng tôi không bỏ cuộc mà tuần nào cũng "mặt dày" đến, cùng mẹ anh dọn dẹp, cơm nước, chuyện trò, dần dần bà quý tôi hơn, không còn phản đối nữa. Vậy là sau đó không lâu chúng tôi làm đám cưới.
Nhà có 3 người, tôi cũng rất sợ mẹ anh tủi thân vì con trai đi lấy vợ nên cố gắng kéo hai mẹ con anh gần nhau hơn, quan tâm bà hơn, cũng chính vì thế không khí gia đình lúc nào cũng rất ấm êm, tràn ngập tiếng cười. Mọi thứ cứ trôi qua êm đềm, nhưng đã hơn 1 năm mà tôi vẫn không thể sinh con. Mẹ chồng sốt ruột, bà bảo tôi đi khám. Hai vợ chồng dắt nhau đi thăm khám, qua hàng loạt xét nghiệm thì phát hiện ra chồng khó có khả năng có con. Chuyện này khiến chồng tôi đau khổ vô cùng, anh tránh tôi, hay cáu kỉnh nhưng càng thế tôi càng thấy thương xót anh gấp bội.
Mẹ chồng tôi cũng vì đau khổ quá mà đổ bệnh, bà khóc sụt sùi suốt ngày. Chồng tôi cũng tích cực chạy chữa nhưng chẳng ăn thua, 1 năm nữa trôi qua vẫn không có hi vọng gì. Tôi vẫn rất yêu và thương chồng, vì thế bàn với chồng nhận con nuôi nhưng anh không chịu, anh viết đơn bảo tôi ký vào rồi đi tìm hạnh phúc riêng cho mình. Tôi không nghe, từ hôm đấy anh kiếm cớ mắng chửi tôi suốt, tôi biết anh cũng khổ sở đến thế nào nên càng thương.
Cho đến một ngày, mẹ chồng gọi tôi vào phòng riêng, bà khóc rồi nói:
- Hiên à, mẹ muốn nhờ con một việc, con có thể hứa là sẽ đồng ý không?
- Chuyện gì thế ạ, mẹ nói đi?
- Mẹ biết con là con dâu tốt, nhà này có phúc mới lấy được con. Nhưng giờ chồng con thế, cũng không thể để gia đình này tuyệt tự được. Con có thể kiếm cho mẹ một đứa cháu không, nếu con muốn xin ở viện thì xin, còn không con có thể gặp gỡ một người đàn ông khác.
Rồi mẹ chồng nói với tôi, tuy gia đình chỉ còn có 2 me con, nhưng dòng tộc thì anh lại là trưởng, vì thế áp lực con cái nối dõi nặng nề lắm. Nếu mọi người biết chồng tôi không thể có con thì mẹ con anh không có mặt mũi nào mà gặp họ hàng nữa. Chưa kể người ta lời ra tiếng vào, nói gia đình mất phúc mất đức nọ kia, bà không chịu nổi....
- Mẹ ơi, không được mẹ ơi. Tôi hốt hoảng... Lúc đấy tôi hoảng sợ và bất ngờ vô cùng.
Bà nắm tay tôi nức nở, tôi cũng khóc, hai mẹ con cứ thế ôm nhau... "Con ơi, mẹ biết con thiệt thòi, nhưng con thương mẹ, thương chồng, thương gia đình này thì con đồng ý với mẹ đi con..."
Từ hôm đấy, mẹ chồng cứ đề cập liên tục tới chuyện đó, nhìn bà chưa già mà tóc bạc, gầy guộc, nhăn nheo... tôi thương đến đứt ruột. Tôi chưa bao giờ có ý định phản bội chồng, nhưng vừa mới hôm trước, chồng cũng đã biết chuyện mẹ nói với tôi. Mà sao tôi thấy anh im lặng chẳng nói gì, chẳng biết anh ngầm đồng ý theo mẹ hay anh thương tôi thật muốn tôi có được thiên chức làm mẹ nữa. Lòng tôi đang rối bời, có ai ở trong hoàn cảnh giống tôi không cho tôi xin 1 lời khuyên với.