Vợ chồng tôi cưới nhau đã 5 năm lận. Đinh tai buốt óc bởi những người xung quanh dòm chuyện con cái. Tôi vừa tức vừa thương vì bị kết tội trong gia đình. Song mãi thành quen. Mà đã quen rồi thì cũng quên không còn trách giận lời buông tuồng của thiên hạ, người thân nữa.
Vợ chồng tôi rồng rắn nhau đi khám vô sinh. Chữa mãi thuốc tây sang đông chẳng ăn nhằm gì. Âu đổ lỗi cho cái số cho nhẹ lòng vậy.
Sau thời gian dài bác sĩ chỉ định vợ chồng tôi làm thụ tinh ống nghiệm vì chồng yếu tinh trùng. Bác sĩ tư vấn giục vợ chồng tôi nên nhanh chóng áp dụng phương pháp hỗ trợ sinh sản kỹ thuật cao. Bởi thành công của phương pháp phụ thuộc khá nhiều vào tuổi của người vợ. Lúc ấy tôi đã 35 tuổi rồi.
Thế là vợ chồng tôi về thế chấp ngôi nhà đang ở để lấy tiền thụ tinh ống nghiệm. Dù lợm cổ họng, song tôi vẫn niềm nở uống hàng đống thuốc bác sĩ kê. Sau mấy đợt tiêm thuốc kích trứng nhức buốt cả bắp tay, tôi mới đủ số nang noãn để chọc hút trứng.
Trong lần tái khám, bác sĩ cho biết tinh trùng của chồng tôi chẳng được chú nào khỏe khoắn cả. Nếu cứ tiêm tinh vào trứng thì khả năng chưa chuyển phôi được ngay. Cú tin trời giáng đó làm tôi choáng váng. Vợ chồng đang cạn cả tiền cả sức để nuôi hy vọng về đứa con này.
Tôi trăn trở đến kiệt quệ suốt mấy ngày liền. Đã đến lúc tôi phải đưa ra quyết định, hoặc là đợi, đợi và đợi đến ngày tìm được vài chú “tinh binh thiện chiến”, hoặc là theo cách “công cha mẹ dưỡng”.
Kết cục, tâm trí tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa. Tôi đã tới gặp bác sĩ và kế hoạch xin tinh trùng của người khác. Cuối cùng, sau bao âm thầm, khó khăn, tôi đã hoàn thành được thiên chức làm mẹ của mình. Tất nhiên, bí mật này chồng tôi chẳng hay. Bởi đó sẽ là cú sốc không gì bù đắp được với anh. Con tôi sinh ra, anh là chồng tôi, vậy con tôi là con anh chứ sao.
Suốt thai kỳ, chồng chăm bẵm tôi từng ly từng tý. Thậm chí, anh còn lên lịch ăn gì uống gì để bổ con bổ mẹ, hết sữa lại nước dừa, cháo chim bồ câu. Chưa biết con hấp thu được bao nhiêu nhưng người tôi đã phát phì trông thấy.
Nhìn anh cười sung sướng mà tim tôi thắt lại bởi nỗi day dứt đã lừa dối chồng. Lẽ nào mong muốn có con của tôi là ích kỷ, lẽ nào tôi đã sai?
Con tôi giống mẹ như đúc nên anh không nghi ngờ gì.
Con tôi sinh ra may mắn không giống bố nhưng giống mẹ như đúc. Dẫu vài người đến chơi buông lời “con gái giống mẹ thì khó ba đời”, song mình tôi mừng thầm bởi con chẳng giống ai hoặc giống bố mới vỡ lở. Tôi yên chí sống từng ngày bên chồng con.
Mỗi đêm con quấy khóc, tôi chưa kịp vỗ về thì chồng đã nhanh chóng bật dậy cưng nựng. Từ lúc có con tới giờ, đôi mắt chồng tôi đã thâm tím lại vì thiếu ngủ. Những lúc ấy, lòng tôi lại nhen nỗi buồn và day dứt tê tái.
Tôi dám nói sự thực cho ông bố đang yêu con hết mực này sao hay cứ để bí mật không bao giờ “bật mí”? Tôi muốn chồng mình hạnh phúc vì có con và con nhận được yêu thương từ ông bố tốt. Biết vậy nhưng mỗi khi nhìn chồng quấn quýt bên con, tôi lại day dứt không yên bởi bí mật động trời này. Tôi phải làm sao đây?