Chữ đầu tiên: Tư - sống vì bản thân quá nhiều
Người sống theo chủ nghĩa cá nhân thường ngại gian khổ, khó khăn, chỉ biết lợi mà quên nghĩa, không tiếc lợi dụng người khác, thậm chí còn dễ sa đà vào các tệ nạn: tham ô, hủ hóa, lãng phí, xa hoa. "Tư" quá nhiều dẫn đến tham danh trục lợi, mù mắt trước quyền thế, tự cao tự đại, coi thường người khác, thậm chí còn độc đoán, chuyên quyền. Người như vậy luôn thối chí, bi quan trước thời cuộc, không có tinh thần cố gắng vươn lên, mở rộng tri thức, xông pha gian khổ để đạt được thành công chân chính.
"Người không vì mình, trời chu đất diệt", biết yêu quý bản thân, mới có thể trân trọng người khác đúng cách. Thế nhưng nếu ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, bắt người khác phải hy sinh, thiếu tinh thần trách nhiệm, cuối cùng cũng sẽ bị cô lập, thậm chí còn bị bè đảng cấu kết hãm hại, vừa mất trắng, lại phải chịu nhục nhã ê chề.
Chữ thứ hai: Dục - để dục vọng khống chế bản thân
Con người sinh ra vốn đã có thất tình lục dục. Dục vọng (ham muốn) của con người có thể là ăn uống, hưởng thụ vật chất, danh, lợi, sắc dục, quyền thế, tình cảm… Thế nhưng, một người nếu không biết cách tiết chế dục vọng của mình, cả đời sẽ chỉ đuổi theo những thứ phù phiếm mà đánh mất chân tình thật sự.
Cuộc sống vốn giăng đầy cảm bẫy, không có dục vọng là điều rất khó, nhưng chúng ta buộc lòng phải tiết chế, đừng để nó dắt mũi, biến ta trở thành nô lệ. Vứt bỏ những điều không cần thiết, buông tay những thứ không thuộc về mình, vui với những thứ mình đang sở hữu, hết lòng vì mục tiêu cao cả lớn lao, chắc chắn chúng ta sẽ thấy thanh thản và tự tại đến nhường nào. Chỉ cần làm được như vậy, dù vũ bão quay cuồng vẫn vẫn có thể hiên ngang đứng thẳng.
Câu chuyện của cố nhân cảnh tỉnh không ít những người đang sống vì "tư - dục"
Xưa kia, có một họa sĩ nổi tiếng muốn vẽ phật và ma nhưng không thể tìm được người làm mẫu giữa cuộc sống thực tế. Trong một lần tình cờ, ông gặp một hòa thượng tỏa ra khí chất phi phàm, nên quyết định vẽ lại. Không ngờ, bức tranh đó lại trở nên nổi tiếng. Họa sĩ giải thích với những người thường tranh: "Vị hòa thượng làm mẫu cho tôi, chỉ cần nhìn qua cũng khiến ta cảm động vì khí chất thanh thoát, giống như Đức Phật tại thế vậy". Sau đó, họa sĩ cũng gửi lại hòa thượng một khoản tiền kếch xù như đã hứa.
Bẵng đi một thồi gian, khi ông chuẩn bị vẽ quỷ, vấn đề "đau đầu" lại xuất hiện, không biết tìm đâu ra người mẫu. Cuối cùng, ông ta tìm được một người đang ngồi tù, dung mạo chẳng khác gì một con quỷ tàn ác. Khi đối gặp mặt họa sĩ, chợt phạm nhân bật khóc: "Tại sao lần trước khi người mà ông tìm để vẽ Phật là tôi, bây giờ khi vẽ quỷ, người ông tìm đến vẫn là tôi?"
Vị họa sĩ thoáng kinh ngạc: "Không thể nào! Người trước kia thanh tao thoát tục là thế. Sao anh và anh ta có thể là cùng một người được." Người kia đau khổ đáp: "Chính ông đã biến tôi từ phật thành quỷ đấy. Kể từ sau khi nhận được số tiền ông cho, tôi liền đi đến những chốn ăn chơi lạc thú, mặc sức tiêu xài. Hết tiền rồi, tôi sống nghèo khổ không quen được. Vậy nên, chỉ cần có được tiền, chuyện xấu gì tôi cũng có thể làm, kết quả đã thành ra bộ dạng này của ngày hôm nay đây".
Quả thật, trên thế gian này, thứ đáng sợ nhất chính là "tư" và "dục". Khi lý tính bị tự dụng lấn át, thứ mà con người đối diện chính là những trái độc mà thôi.