Chị hạnh phúc và cười suốt từ gần tết vì thấy anh thay đổi hẳn. Không hiểu sao anh đột nhiên trở thành người lãng mạn và quan tâm đến chị như ngày mới yêu. Cái cảm giác được chăm sóc được yêu thương trong chị lại trỗi dậy. 10 năm cưới nhau, chị không thể hình dung là quãng đường đó nó dài và nhiều chông gai đến thế.
Giờ chị đã có một đứa con trai lên 8 tuổi. Ai cũng giục chị đẻ thêm đứa nữa, nhưng chị sợ. Chị sợ cảm giác phải trông con một mình khi con ốm đau. Phải nuôi nấng con một mình vì anh hầu như phó mặc chuyện nhà cửa con cái cho chị. Bạn bè chị bảo chị sung sướng vì không phải lo gánh nặng kinh tế. Anh không đòi hỏi chị phải chia sẻ tình hình tài chính trong nhà. Anh đảm đương việc khó khăn nhất đấy.
Nhưng ngược lại từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn khác chị phải lo. Khổ nhất với chị là sinh con và nuôi nấng con khôn lớn. Sao với những người phụ nữ khác, thiên chức làm mẹ nó đơn giản và nhẹ nhàng thì với chị trầy trật và khó khăn vô cùng. Lấy nhau 2 năm chị mới sinh được con. Quãng thời gian nuôi con chị vất vả khổ sở bằng người ta nuôi một lúc 2-3 đứa. Điều này làm chị sợ, chị sợ phải đẻ thêm nữa. Con trai chị đã lớn rồi nhưng nhắc đến chuyện đẻ là chị lại từ chối. Được cái anh cũng không hề gây sức ép với chị. Chị thảnh thơi trong hạnh phúc.
Thế nhưng có sống với anh mới biết cuộc đời chị cũng lắm nỗi buồn. Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Anh không hề lãng mạn, chưa bao giờ tỏ vẻ quan tâm hay chăm sóc vợ con. Nhiều lúc chị tủi thân vì sống với anh mà chị hầu như chẳng biết gì về suy nghĩ của anh cả. Chỉ như hai người chẳng có mối liên hệ nào cả, chỉ có duy nhất một đứa con chung mà thôi. Chị nhẫn nhịn sống, nhẫn nhịn làm vợ anh, làm mẹ của con anh.
Thế nhưng tết năm nay anh khác hẳn. Anh vui vẻ rủ chị đi sắm đào, đi đặt bánh chưng rồi hăm hở xung phong đưa hai mẹ con đi lễ chùa đầu năm. Mọi năm chị tự làm tất cả. Sợ con bị lạnh, chị chỉ dám đi lễ chùa khi hai bố con anh đang ngủ trưa. Chị cũng chẳng dám nhờ anh ở nhà với con để tranh thủ đi một lúc. Chị sợ khi anh cần chị không ở nhà thì anh lại làm ầm ĩ cả lên.
Chị cười nhiều hơn và đôi lúc còn hát nữa, chị thấy mình trẻ ra. Anh còn mua tặng vợ một bộ váy rất đẹp. 10 năm nay chị mới được nhận quà của anh vào dịp tết. Tránh ánh mắt dò hỏi của chị, anh chỉ bảo: "Anh thấy trên mạng, đoán là vừa với em!". Niềm vui làm chị quên mất ánh mắt của anh. Ánh mắt đo đếm trên người chị, không phải, mà trên bộ đồ chị mặc.
Sắp đến Valentine thấy phố xá sống động hẳn lên, nghe đâu bọn thanh niên đang sôi sùng sục với ngày lễ tình nhân. Đi làm về chị tranh thủ trốn về sớm đón con vì sợ lát nữa tắc đường. Từ ngày lấy chồng, ngày Valentine như lùi vào trong dĩ vãng. Ấn tượng về ngày này chỉ là cảnh tắc đường. Chị cảm giác như toàn bộ thanh niên trong thành phố đang đổ xô ra đường, tay trong tay, hạnh phúc ngập tràn.
Không còn cảm giác tủi thân như hồi mới cưới, chị tất tả ra chợ mua đồ ăn rồi về chuẩn bị bữa tối. Anh chưa về nhà. Tất nhiên là vậy rồi, lúc nào anh cũng phải tới 7-8 giờ mới về. Anh có phòng khám nên còn tranh thủ làm thêm sau giờ làm việc ở bệnh viện.
Chị cho con ăn rồi còn đi học bài. Đang lúi húi dọn dẹp để chờ anh về thì anh nhắn tin là có việc đột xuất ở khoa phải ở lại trực thay đồng nghiệp, tối anh không về. Vừa dứt điện thoại của anh thì thấy đứa em chị gọi điện giật giọng: "Em bảo anh Bình sang trông cháu, chị đi với em ra đây một lát". Chưa kịp từ chối thì nó đã dập máy.
Nó ào ào đến, ồn ã như vẫn thế, kéo chị thay đồ rồi đẩy chị ra khỏi phòng. Thôi thì có người yêu nó ở nhà với con chị cũng được, chắc cũng chỉ một lát là chị về thôi. Em chị không nói gì trên suốt đường đi. Thành phố về đêm lạnh buốt, sao lại có thêm đợt lạnh này nữa nhỉ! Lạnh vào đúng đợt tết có hay hơn không? Nó đột ngột dừng xe trước nhà nghỉ và bảo chị ngồi chờ bên kia đường. Chị nhìn nó thăm dò. Nó không thèm ngẩng đầu nhìn chị, mà chỉ chăm chú quấy ly cà phê trước mặt. Ngồi độ 15 phút, đột nhiên nó bấu tay chị, hất hàm ra hiệu.
Nhìn theo ánh mắt của nó, chị nhận ra anh. Anh đang thân mật ôm 1 người đàn bà vào nhà nghỉ đó. Chị choáng váng không dám tin vào mắt mình. Toàn thân run lẩy bẩy, không biết chị đứng đó đến lúc nào thì em gái chị kéo tay: "Có em ở đây rồi, chị không việc gì phải sợ!"
Nó kéo chị xông vào nhà nghỉ, gõ cửa lịch sự như nhân viên hầu bàn. Anh tái mặt khi nhìn thấy chị đứng trước cửa. Sau lưng cô em vợ mắt nhìn đầy thách thức. Người đàn bà của anh đang mặc trên mình bộ váy ngủ giống hệt của chị. Chị quay lưng bỏ chạy, không còn nước mắt để khóc. Nỗi đau trong tim hóa đá lạnh băng, cái lạnh bên ngoài không còn làm chị tái tê như bây giờ.
Hóa ra mấy tuần nay anh thay đổi vì vậy, hóa ra anh đột ngột tặng quà vì muốn ướm kích cỡ của người đàn bà kia. Hóa ra 10 năm nhẫn nhịn của chị là những gì hôm nay anh trả cho chị đây! Valentine buốt giá, phũ phàng. Thà rằng không có còn hơn, thà rằng cứ như muôn ngày lễ khác, với chị chỉ là ký ức tắc đường còn hơn. Đường tắc còn có lúc về được nhà!