Bây giờ tôi mới thấm cảm giác lấy phải một người chồng không chịu lớn, gần 30 tuổi đầu rồi mà cái gì cũng "mẹ anh, mẹ anh" nó cay nghiệt đến mức nào...
Ngày trước, lúc mới quen nhau, thấy anh hiền lành, tử tế, không chơi bời rượu chè gì...tôi mới đem lòng yêu thương. Lúc đó tôi nghĩ, gắn bó với người đàn ông như thế chắc chắn sẽ hạnh phúc, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Nhưng hóa ra tôi nhầm to.
Thời gian đầu mới cưới, qảu thực tôi rất hạnh phúc vì được anh cưng chiều, yêu thương, nhưng đó là thời gian một tuần trăng mật. Càng về sau tôi càng nhận ra chồng quá phụ thuộc, anh cầu toàn đến nhu nhược. Không bao giờ anh bộc lộ ý kiến của mình, nhất nhất trong nhà từ việc nhỏ nhất trở đi cũng để mẹ chồng tôi quyết định. Phàm là công to việc lớn hay chuyện cỏn con cũng chờ hỏi ý kiến mẹ.
Vợ chồng tôi ở tầng trên, tôi muốn mua ít đồ để dùng chồng cũng xuống hỏi mẹ. Trong khi không phải vợ chồng tôi không làm ra tiền, mẹ bảo không mua tốn kém thì anh cũng thôi luôn. Lương tháng anh được 12 triệu thì đưa mẹ gần chục triệu, bà bảo để bà giữ cho, rồi chợ búa luôn, chứ để đàn ông cầm tiền thì mấy mà hết.
Vợ chồng tôi có chuyện gì anh cũng xuống kể với mẹ, có khi cãi vã hơn dỗi linh tinh anh cũng kể hết. Dần dần, tôi cảm nhận thấy mẹ chồng ngày càng không thích tôi. Bà làm đủ mọi cách để kéo anh về phía mình, chỉ sợ anh thương tôi, bênh tôi.
Tôi có bầu, sinh con, năm tháng cứ thế trôi đi. Tôi cũng phải chịu nhiều uất ức, nhưng nghĩ vì con nên gạt hết đi, nhẫn nhịn mà sống. Cho đến một hôm, vì chút hiểu lầm, mẹ chồng mắng tôi không ra gì. Lúc đó như giọt nước tràn ly, tôi cãi lại. Vừa hay lúc đó chồng tôi ở ngoài về, tôi biết thừa bà vờ vịt, ôm ngực ngã xuống rồi khóc lóc lu loa lên tôi mất dạy, láo toét.
Chồng chạy vào, chưa cần biết đúng sai phải trái thế nào, anh vớ ngay lọ mắm tôm đang nấu dở trên bàn ném thằng vào tôi, lọ mắm bắn ra tung tóe khắp người, khắp mặt tôi. Anh bế mẹ lên giường rồi luôn miệng hỏi mẹ sao không, sao không.
Tôi uất ức, nước mắt ứa ra chát đắng. Sau đó, về phòng, chồng còn chửi tôi không ra sao. Anh bảo còn làm mẹ bị thế này lần nữa thì đừng trách anh. Tôi buồn kinh khủng, chẳng biết nên làm gì bây giờ nữa...