Chuyện cô dâu Việt Nam dạy tiếng Việt ở Mỹ
( PHUNUTODAY ) - Sau khi kết hôn ở Hawaii, anh chị cùng trở về Việt Nam làm giảng viên đại học trong suốt 4 năm ở Đại học Hà Nội. Đó là một trải nghiệm quí giá, đầy những kỷ niệm, thú vị cũng có, nhọc nhằn vất vả cũng nhiều.
Tuy nhiên, trong lòng cô bé Ngọc Bích ngày đó, mơ ước làm giáo viên chưa được hình thành. Khi biết chị theo nghề giáo, có thể có nhiều người nghĩ rằng, việc trở thành một giáo viên là một ước mơ, là một lẽ tất nhiên, nhưng đối với chị đó là một duyên số.
Vợ chồng chị Ngọc Bích trong ngày cưới |
Năm 1990, chị Ngọc Bích thi đỗ hai trường Sư phạm và trường Tổng hợp. Thấu hiểu nỗi vất vả cực nhọc trong nghề “bán cháo phổi” của cha mẹ, chị Bích quyết định nhập học Tổng hợp thay ngành Sư phạm với dự định sẽ làm nghề biên dịch, phiên dịch, hay viết báo tiếng Anh.
Khi tốt nghiệp (năm 1994), thực tập giảng dạy được điểm cao, lại đúng giai đoạn nhu cầu học tiếng Anh ở Hà nội đang rất mạnh, chị được mời ở lại trường làm giáo viên. Chính vì vậy, có thể nói, chính nghề giáo viên đã chọn chị. Nghề dạy của chị vừa là “gia truyền”, vừa là duyên số, mà giờ đây nghĩ lại chị vẫn đùa: “Muốn tránh cũng không tránh được.”
Năm 2000, chị được học bổng chính phủ Mỹ theo học chương trình thạc sĩ chuyên ngành Hoa Kỳ học ở Đại học Hawaii, với dự định trở về Việt Nam và giảng dạy về văn hóa và lịch sử Mỹ. Chị Bích và chồng chị, anh Brian Turner, quen nhau qua diễn đàn mạng dành cho các học giả quan tâm nghiên cứu về châu Á.
Khi đó, anh Brian đang học chương trình thạc sĩ kinh tế ở Đại học Florida, chuyên về lịch sử kinh tế châu Á, còn chị thì đang làm luận văn thạc sĩ về vai trò của trao đổi văn hóa giáo dục trong chiến lược ngoại giao của Mỹ tại châu Á.
Chị Ngọc Bích bên chồng và con gái |
Trong cuộc sống, hai vợ chồng chị hỗ trợ chia sẻ chuyên môn cho nhau khá nhiều. Tuy không phải lúc nào cũng cùng quan điểm, thậm chí có lúc còn tranh luận đến nảy lửa và đâm ra bực bội giận dỗi nhau, anh chị thường cố gắng dẹp qua sĩ diện, tạo cơ hội tự kiểm nghiệm lại những hiểu biết đã có và tìm hiểu các quan điểm, dữ kiện trái ngược để đi đến thỏa hiệp hoặc thống nhất nhận định.
Các cuộc chuyện trò cởi mở mang tính học thuật là một trong những chất keo dính quan trọng khiến vợ chồng chị cảm thấy hợp nhau và cần có nhau.
Sau khi kết hôn ở Hawaii, anh chị cùng trở về Việt Nam làm giảng viên đại học trong suốt 4 năm ở Đại học Hà Nội. Đó là một trải nghiệm quí giá, đầy những kỷ niệm, thú vị cũng có, nhọc nhằn vất vả cũng nhiều. Nó giúp anh Brian hiểu thêm về văn hóa, lịch sử, và ngôn ngữ Việt Nam, đồng thời giúp chị Bích quan sát thấy rõ hơn phản ứng và sự thích nghi cũng như những khó khăn của người nước ngoài, cụ thể là người Mỹ, trong môi trường văn hóa Việt Nam.
Cuối năm 2008, anh chị cùng trở về Mỹ học tiếp chương trình tiến sĩ. Trong thời gian làm luận án, chị may mắn nhận được việc làm bán thời gian là dịch tài liệu lịch sử và dạy tiếng Việt chuyên ngành cho sinh viên Mỹ. Chị thích công việc tạm thời này, mặc dù nó không liên quan gì đến chuyên môn của chị, bởi vì nó tương đối nhẹ nhàng, không chiếm quá nhiều thời gian công sức và cản trở hay trì hoãn việc hoàn thành luận án của chị.
Việc dạy con không phải lúc nào cũng tâm đầu ý hợp. Điều này khá khó khăn ngay cả trong những gia đình bố mẹ có cùng văn hóa chủng tộc. Chị Bích và anh Brian đã mất khá nhiều thời gian để cùng nhau đọc sách phương pháp nuôi dạy con, trao đổi, trò chuyện và mỗi bên thông cảm nhường nhịn chấp nhận nhau một chút để đi đến đồng thuận, tránh mâu thuẫn, hiểu nhầm. Vì đang sống ở Mỹ nên cách dạy con theo kiểu Mỹ tất nhiên có phần vượt trội.
Mặc dù vậy, điều luôn đau đáu trong lòng của người mẹ ấy là sẽ cố gắng dạy con gái càng nhiều tiếng Việt càng tốt, thường xuyên cho con xem ảnh ông bà ngoại và cảnh vật ở Hà nội, kể cho cháu nghe chuyện những dòng sông, con phố, cánh đồng, để cháu nhớ, và biết yêu quê ngoại của mình.
Nhật ký một ngày dạy con học tiếng Việt Chiều chủ nhật nào cũng phải dành ra 1, 2 giờ để dạy, hay đúng hơn là dỗ Lan học tiếng Việt kẻo nó quên tiếng mẹ đẻ. Cũng khá là vất vả vì ở đây chẳng có ai nói tiếng Việt với con ngoài mình. Ngày nào cũng phải cạnh tranh đấu đá với sự xâm lược của tiếng Anh, lắm lúc mình cũng muốn "đầu hàng”. Kể cũng kỳ cục, Lan vẫn nghe hiểu khá tốt và đáp lại những câu đơn giản nhưng không tự phát ngôn được một câu hoàn chỉnh, thành ra, nhiều khi mẹ nói và hỏi một thứ tiếng, con trả lời một thứ tiếng. Chuyển sang bài khó hơn một chút là từ ghép. Mẹ hỏi: "cá voi" là gì hả con? Lan không do dự, trả lời luôn: "Fish elephant!" (con cá + con voi) Mẹ suýt nữa ngã lăn ra cỏ vì cười. Mẹ lại hỏi tiếp: "Thuốc đánh răng" là gì con có nhớ không? Lan nghĩ 1 giây: "teeth medicine." (cái răng + thuốc) Ah ha ha, hóa ra là ngày nào cả nhà mình cũng phải bôi thuốc chữa răng vài lần! Mẹ cố gắng không đầu hàng, hỏi thêm vài từ ghép nữa, ví dụ như "bồn tắm," "bệnh viện," "bác sĩ,"... Lan đều trả lời được. Kết thúc bài học, mẹ chỉ vào cái đầu gối của Lan, hỏi "Thế còn đầu gối tiếng Anh là gì, con?" "Head pillow!" (cái đầu + cái gối) Cảm ơn con gái đã cho mẹ được hôm cười ngặt nghẽo. Chợt nhớ ra một qui tắc sư phạm là không được cười khi học sinh nói sai, đặc biệt là trong việc dạy tiếng. Thôi chết... |
- Việt Linh