Tôi 26 tuổi, xinh xắn, sắc sảo và có một công việc thu nhập khá. Tôi quen Khánh trong một lần đi sinh nhật bạn cùng lớp cấp 3. Khánh không có vẻ ngoài quá điển trai nhưng trông rất hiền lành và duyên. Ở đâu có Khánh là ở đó có tiếng cười.
Có lẽ tôi thích và yêu Khánh cũng bởi những điều ấy. Khánh chủ động xin số, làm quen tôi. Quen một thời gian thì chúng tôi yêu nhau.
Quãng thời gian yêu, Khánh cũng rất ân cần, tử tế và chăm sóc tôi. Chỉ cần tôi ốm là Khánh lại xin nghỉ làm chăm sóc tôi. Tôi chợt nghĩ "soái ca của đời tôi đây rồi". Thế nên tôi cũng không muốn mất Khánh.
Khánh có kể qua về gia cảnh của mình, nhà Khánh không mấy khá giả, hơn nữa Khánh còn có một người anh bại liệt. Nhìn Khánh vất vả làm đủ thứ nghề lo cho gia đình mà tôi thấy rất thương Khánh. Hễ anh nhờ vả gì tôi đều hết lòng giúp đỡ.
Đợt đó, Khánh nói với tôi phải đi công tác 1 tuần, không ai chăm sóc anh trai nên nhờ tôi. Tôi vui vẻ đồng ý luôn. Hàng ngày sau giờ tan làm, tôi đều tạt qua chăm sóc anh trai Khánh. Anh ấy rất lầm lỳ và ít nói. Chỉ khi nào thực sự muốn điều gì đó anh ấy mới lên tiếng. Chăm sóc anh ấy mà tôi càng thấy thương sức chịu đựng của Khánh hơn.
Sau khi yêu nhau 1 năm, Khánh nói muốn kết hôn để ổn định nhưng anh sợ tôi vất vả nên để tôi quyết định mọi thứ. Tôi yêu Khánh nên không lý nào tôi bỏ mặc Khánh.
Sau ngày cưới mệt mỏi, tối đó tôi còn chưa kịp thay đồ, tẩy trang thì Khánh lôi tôi vào phòng và nói "Em à, anh thực sự xin lỗi nhưng anh cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, thực ra anh T. không phải là anh ruột của anh đâu, anh cũng không phải chồng em, nhà anh T. thuê anh tìm giúp họ 1 cô con dâu. Em biết đấy, đàn ông bại liệt thì cô nào thích. Anh biết em tốt nhưng em thông cảm. Chồng em thực sự ở phòng bên cạnh kia kìa. Cả năm qua anh đối với em như vậy cũng gọi là có qua có lại rồi. Đừng trách anh, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ'.
Tôi như sét đánh ngang tai, không hiểu chuyện gì xảy ra mà nước mắt cứ thế tuôn như mưa. Nói là làm, Khánh ôm luôn cả bọc tiền mừng cưới đi và không quên nói với lại "nhà họ giàu lắm, em ngoan thì cái gì cũng có thôi". Tôi đứng không vững, ngã quỵ luôn tại phòng mà khóc. Quan khách cũng về hết, bố mẹ chồng cũng không ở cùng vì họ có nhà riêng nơi khác.
Tôi nuốt nước mắt cởi bỏ áo cô dâu đi sang phòng bên cạnh. Người đàn ông bại liệt nằm đó, anh ta đang ngủ, lúc này trông anh ta rất đỗi bình yên, nhưng chỉ cần thức, anh ta giống như một cơn ác mộng vậy.
Tôi lầm lũi nằm xuống cạnh đó như cái xác không hồn. Đêm nay là đêm tân hôn, ngày hôm nay cũng là ngày vui nhất đời tôi sao lại biến thành tồi tệ thế này. Tôi phải làm sao bây giờ. Tôi thực sự không biết nên như nào nữa. Có ai giống tôi không, xin giúp tôi với.