Tôi và Vinh cưới nhau 3 năm, có một con gái 2 tuổi. Chồng tôi kinh doanh tự do, còn tôi làm truyền thông trong một công ty Dược. Công việc của hai vợ chồng ổn đinh, lương khá, đáng ra cuộc sống phải sung túc, đầy đủ lắm nhưng mọi thứ lại chẳng được như ý bởi chồng tôi chơi bời, hư hỏng.
Hai đứa yêu nhau hơn 1 năm mới cưới, trong thời gian đó anh luôn tỏ ra là một người đàn ông tuyệt vời, trưởng thành, đĩnh đạc. Luôn yêu thương, lo cho tôi từng ly từng tý. Cũng chính vì thế nên tôi nhận lời không chút suy nghĩ khi anh ngỏ lời cầu hôn.
Nhà anh neo người, bố mất sớm chỉ còn mẹ. Mẹ anh hiền lành, chân chất, già rồi và hay ốm đau bệnh tật. Bà thương tôi như con gái, tôi biết điều đấy, tự thấy mình may mắn. Biết tôi đi làm vất vả, lúc nào bà cũng cố gắng nấu cơm nước cho tôi, dù nhiều lần tôi nói để tự tôi nấu, bà cứ nghỉ ngơi đi.
Tôi làm dâu mà sướng hơn con gái, muốn làm gì thì làm, bà không bao giờ phật ý, không để bụng hay cằn nhằn. Tôi sinh con cũng nhờ mẹ chồng đỡ đần nhiều lắm.
Mọi chuyện giá cứ như thế thì chẳng còn gì hơn nhưng chồng tôi lại đổ đốn chơi bởi cờ bạc, gái gú. Tôi khuyên anh nhiều nhưng chẳng có kết quả gì. Chồng chửi bới vợ, đi làm về lương không đưa tôi mà ăn chơi hết, để một mình tôi phải cáng đáng hết mọi việc trong nhà. Mẹ góp ý, anh cáu kỉnh, mắng lại cả bà.
Không biết bao nhiêu đêm anh đi không về, tôi ôm con nằm khóc thầm. Chồng bắt đầu đánh tôi, người ngợm tôi bầm dập tím tái bởi những cú đấm, đá không thương tiếc của chồng.
Tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn, tôi không phải một đứa quá lụy, vì thế cảm thấy không còn tình nghĩa nữa, tôi sẵn sàng buông tay, nhưng bây giờ, điều khiến tôi ăn năn lại là mẹ chồng. Bà có một mình, ốm đau, chồng tôi thế này làm sao cham bà được. Tôi mà đi thì có ai lo lắng cho bà. Thật sự đó là điều tôi trăn trở nhiều nhất... tôi nên làm gì đây?