Tôi năm nay 27 tuổi, lấy chồng được 2 năm và vừa sinh con gái được 2 tháng. Trong 2 năm đó, chưa khi nào tôi thấy mình được sống đúng nghĩa. Hiện tại tôi đang chán nản và bế tắc với cuộc sống này mà chưa tìm được lối thoát cho mình. Tôi chia sẻ chuyện của mình lên đây, hy vọng nhận được lời khuyên hữu ích của chị em.
Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi tốt số lấy được trai trẻ (tôi hơn chồng 1 tuổi) lại là nhà con 1, trai Hà Nội gốc, sau này tha hồ mà hưởng thụ. Khi ấy tôi cũng thầm tự hào vì bản thân vì đã tìm thấy 1 người chồng như thế.
Vậy mà khi về mới biết cuộc sống thật mệt mỏi. Chồng tính khí trẻ con, chẳng biết lo biết lắng gì, bố chồng thì hiền khô để bà mẹ chồng đành hanh chửi mắng suốt ngày, mẹ chồng thì vừa đồng bóng lại vừa bảo thủ lắm điều… ôi cuộc sống của tôi!
Khi cưới về, tôi còn đang học văn bằng 2 nên chúng tôi quyết định kế hoạch chuyện con cái đến khi tôi học xong. Hơn nữa, cuộc sống còn nhiều khó khăn nên tôi cũng không muốn sinh con lúc này. Chồng thì làm nhân viên bảo vệ cho 1 ngân hàng, còn tôi chỉ làm hành chính cho 1 công ty nhỏ, thu nhập của cả 2 chưa tới 10 triệu đồng mỗi tháng. Nếu con cái vào thì không biết sẽ thiếu thốn đến đâu.
Kế hoạch là thế mà bà nội tối ngày bóng gió giục chuyện con cái, giục không được thì bà quay sang nói độc “có khi nhà này vô phúc vớ được của tịt rồi cũng nên!” nghe vậy mà tức lắm nhưng tôi cũng không thái độ gì cả.
Rồi bà đi mua thứ nước gì đó về bắt tôi uống, thứ đó không phải thuốc sắc, Bắc Nam gì cả chỉ biết bà bảo cứ uống vào là có con ngay mà lại là con trai nữa chứ. Nhiều khi không muốn phật lòng bà nên phải giả vờ uống 1 chút rồi mang về phòng rồi lựa lúc bà đi vắng mà đổ thứ nước đó đi. Thật khó chịu bực mình với cái kiểu của mẹ chồng.
Ảnh minh họa |
Học hành xong, tôi bắt đầu thả để có con và may mắn là ngay tháng sau đó chúng tôi có tin vui. Tưởng bà mong cháu nội thế thì phải chăm sóc con dâu ghê lắm. Đằng này, bà vẫn thờ ơ, lạnh lùng như thể không có chuyện gì vậy.
Thậm chí, từ ngày bầu bí bà còn yêu cầu tôi đóng thêm tiền ăn cho bà vì tôi ăn khỏe hơn. Suốt trong thời gian bầu bí tôi chưa bao giờ được mẹ chồng hỏi thăm nửa lời. Nhiều lúc phải nghĩ là tính bà như vậy, cháu ra đời bà sẽ yêu thương cháu là được. Vậy mà…
Chuỗi ngày buồn chán vẫn tiếp diễn, nghĩ lại thời gian 1 tháng đầu sinh con mà tôi cứ ngỡ mình ở địa ngục tăm tối nhất. Mới sinh con được 6 ngày, tôi đã phải lần mò từng bước để xuống chợ mua đồ. Còn nhớ hôm đó bà giận nên không đi chợ giúp tôi.
Nhưng bà bảo thủ lắm, ai lại con dâu vừa sinh xong bà làm cho nồi canh dưa to tướng bảo ăn, tôi sợ không dám ăn thì bà giận bảo cầu kỳ “Ngày xưa chẳng có gì mà ăn, chẳng kiêng gì mà có ai chết đâu! Thôi thì hôm sau muốn ăn gì thì tự mua cho vừa lòng”.
Tưởng bà giận nói vậy mà hôm sau bà lạnh lùng kệ mẹ con tôi thật. Cực chẳng đã tôi mới phải mò mẫm ra chợ như thế. Để hết người nọ người kia thắc mắc “Sao ra ngoài sớm thế…”. Chắc chẳng bao giờ tôi quên được ngày hôm đó.
Vợ thì chịu ấm ức, có than với chồng thì cũng ừ ào qua chuyện. Do làm bảo vệ nên thời gian ca kíp, xong ngoài giờ đi làm là chồngcắm đầu vào điện tử, chẳng biết vợ là ai mà con là ai nữa. Vậy là cứ 1 mình xoay xở trong cái mớ bùng nhùng ấy mà không được chồng chia sẻ nửa lời. Nghĩ cực thân biết thế lấy chồng làng cho xong, Hà Nội mà làm gì!
Ở nội được 1 tháng thì tôi được về ngoại ở Hải Dương. Đếm ngược từng ngày rồi cũng tới, vui lắm và thấy mình nhẹ bẫng vì như thoát được 1 nơi kinh khủng nhất. Định rằng ở ngoại đến khi đi làm mới lên Hà Nội để mọi người ở quê hỗ trợ thêm. Vậy mà vừa về được 1 tháng thì bà nội lại gọi lên, không cho ở nữa vì sợ mang tiếng vô trách nhiệm. Dù không muốn chút nào nhưng tôi cũng phải nghe theo.
Tưởng bà mong cháu, nhớ cháu thế nào, ngày tôi về mọi thứ đều banh bét đến khinh hoàng. Phòng của tôi cốc chén mốc xanh, giường chiếu ẩm ướt, hôi hám phòng thì dày những bụi. Nhìn cảnh mà chán ngán. Biết cháu về mà bà với bố cũng không nỡ dọn qua đón con cháu.
Bực mình lão chồng tôi có lẩm bẩm: “Chẳng hiểu kiểu gì, biết con về mà cũng không dọn phòng cho sạch chứ!”. Đi đường xa về cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, tôi lao vào dọn nhà thì bà nội bảo tôi lắm chuyện, cầu kì “Có ai ở đấy đâu mà bẩn, mà dọn ghê thế, thằng K nó toàn ở dưới, có ngủ đấy tối nào đâu!”.
Trông cháu 1 lát mà bà cứ bĩu môi chê cháu quấy, ở nhà ngoại có tháng mà đâm hư, rồi cho nằm kiểu gì mà bẹp hết cả đầu… Vừa mệt, vừa bực mình lại tủi thân tôi có nói lại: “Cháu nó thế, con cũng chẳng biết làm thế nào được!”. Tính đồng bóng của bà nổi lên, chỉ có thế, bà chửi tôi một trận tam bành “Mày về nhà đẻ được mấy ngày mà đã dám cãi láo cả mẹ chồng, về đó mà ở cho sạch sẽ, nhà này chỉ có thế thôi”.
Ức đến phát khóc nhưng vì nghĩ tới con gái, nghĩ đến lời mẹ đẻ dặn: “Lấy chồng thì gia đình chồng mới là gia đình mình” tôi lại cố gắng nguôi đi để tiếp tục ở đó chăm con. Không biết sự nhẫn nhịn của tôi chịu được đến khi nào? Nhưng thật sự là tôi đang không biết làm sao để sống ở nơi mà tôi chưa bao giờ coi là gia đình ấy. Có ai có cách nào giúp tôi thoát khỏi địa ngục này với!
Chiếc quần chip giấu trong vali tố người chồng phản bội (Chia sẻ) - Tôi không biết có nên ba mặt một lời với chồng hay không? Tôi sợ làm thế thì gia đình tôi sẽ tan vỡ mất, còn im lặng cho qua thì tôi không chịu nổi. |
Cái kết cay đắng cho người vợ ngoại tình (Chia sẻ) - Hà lầm lũi lê từng bước khỏi căn nhà cũ. Cô cố kìm nén nhưng hai hàng nước mắt vẫn đua nhau rơi lã chã - những giọt nước mắt hối hận muộn màng. |