Tôi năm nay ngoài 30 tuổi, lấy chồng 5 năm, hiện có một con trai lên 4 tuổi. Chồng tôi hiện đang là kỹ sư xây dựng còn tôi là giáo viên cấp 3.
Hai đứa yêu nhau từ khi còn là sinh viên. Thời gian yêu đương, tôi cũng biết anh là người gia trưởng, nóng tính nhưng vì lúc đấy yêu anh quá nên cứ chặc lưỡi cho qua. Anh cũng chiều chuộng tôi, không bao giờ ong ve gì bên ngoài nên tôi càng thương yêu anh hơn.
Hai đứa ở cách nhau hơn 300 cây số, cũng vì khoảng cách xa xôi nên cũng vướng vấp nhiều rào cản lắm. Khi hai đứa ra trường, vì không xin được việc ở thành phố nên về quê xin, lúc đó tình yêu tưởng chừng đứt đoạn rồi vì tôi thi đỗ công chức, công việc ổn định, gần nhà. Mặc dù thế nhưng tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc. Anh nói không quên tôi được. Thế là hai đứa lại bắt đầu đi lại, anh cũng là người lo để chuyển công tác cho tôi về quê anh.
Lúc tôi quyết định như thế, bố mẹ tôi cũng không vui vì không muốn tôi đi lấy chồng xa, trong khi ở nhà tôi có rất nhiều người theo đuổi.
Thế nhưng không bao lâu sau khi cưới, tôi nhận ra anh đã thay đổi, anh độc đoán, gia trưởng hơn rất nhiều so với tôi nghĩ. Thậm chí anh còn luôn có suy nghĩ nhờ có anh tôi mới có công việc này. Trong nhà, tôi gần như không có tiếng nói, chồng thích gì thì làm, cũng không bao giờ hỏi qua tôi một câu. Tôi góp ý chồng gạt đi, bảo đàn bà biết gì mà nói.
Chồng nóng tính, hay cau có, gắt gỏng. Tôi không làm gì đúng ý anh là y như rằng anh quát tháo, chửi bới, dù không động chân tay nhưng anh không tôn trọng tôi chút nào.
Anh không thích cho vợ về ngoại, anh nói đi xa, tốn kém. Năm đầu thì anh bảo tôi bầu bí, 1, 2 năm tiếp theo thì viện cớ con nhỏ đi lại vất vả, mệt con. Nhưng đến năm nay đã là năm thứ 5 tôi về làm dâu, tính ra mới được một lần về nhà ngoại. Cách đây mấy hôm, tôi ngỏ ý năm nay về ngoại, chồng gạt đi, tôi nói nhiều thì anh gắt: "Mày cứ thử giỏi về nhà xem, một đi không trở lại đấy!". Tôi ứa nước mắt.
Có ấm ức gì tôi cũng chỉ biết nuốt vào trong, chẳng bao giờ hé răng với ai, cũng là do tôi lựa chọn, bây giờ biết kêu ai. Mỗi năm gọi về cho bố mẹ, tôi lại khóc than rưng rức, nhớ nhà đến thắt ruột thắt gan...