Cưới nhau gần chục năm, có với nhau một cậu con trai lên 7 tuổi. Cuộc sống của vợ chồng tôi trước giờ yên bình, không mấy khi có sóng gió.
Chồng tôi là phó phòng trong một công ty cổ phần nhà nước, để lên được vị trí này, anh phấn đấu không ít, hơn nữa lại có nhà ngoại giúp đỡ. Bố tôi công tác trong ngành, có quen biết, cũng chính là bố giúp đỡ, nhờ người cất nhắc chồng tôi mới có được ngày hôm nay.
Nói thêm về chồng, anh không phải là người Hà Nội, quê anh ở xa, thời gian về đây học đại học mới yêu và cưới tôi. Thời gian đầu, bố tôi cũng phản đối, nhưng vì tôi quyết cưới nên bố cũng chấp thuận, ông tìm mọi cách nâng đỡ chồng cũng bởi vì không muốn gia đình hai bên chênh lệch nhiều, ông muốn chồng tôi cũng có chút vai vế cho tương xứng.
Tôi cũng phải người không biết điều, lúc nào tôi cũng cố gắng quan tâm, cư xử phải phép để chồng đỡ tự ti.
Cách đây khoảng 1 năm, tôi thấy chồng có nhiều biểu hiện rất khác. Anh thường xuyên lý do đi công tác, thường xuyên đi sớm về muộn, lạnh nhạt với vợ con.
Tôi theo dõi, phát hiện chồng có bồ. Người chồng đầu ấp tay gối với tôi gần chục năm phản bội vợ để cặp với một con bé sinh viên trẻ măng. Tôi để ý lịch trình của chồng, nắm chắc trong tay giờ giấc gặp gỡ qua lại của anh. Cũng có đủ những thông tin liên quan đến con bé đó.
Cách đây 1 tuần, chồng nói với tôi anh phải đi có việc gấp. Hôm đó là chủ nhật, chẳng có việc gì mà phải gấp gáp vào ngày nghỉ cả nên tôi lập tức bám theo chồng khi anh vừa ra khỏi nhà.
Xe chồng loanh quanh một lúc sau đó quặt vào một khách sạn trong hẻm nhỏ. Tôi bám theo, trong lòng đau đớn như lửa đốt. Khoảng 15 phút sau, chắc chắn chồng đã vào phòng, tôi mới lên. Đứng bên ngoài, nghe tiếng cười khúc khích, tim tôi như vỡ vụn.
Vừa đập cửa, tiếng chồng bên trong vọng ra: "Đừng làm phiền, có gì tôi sẽ gọi". Tôi không nói gì, cắn răng gõ cửa liên hồi. Sau đó mấy giây, chồng ra mở cửa, còn rõ sự bực tức. Vừa thấy tôi, anh tái mét mặt mày, lúc đó trên người chồng chỉ có duy nhất cái khăn quấn ngang.
Tôi điên tiết, lao vào túm tóc, tát cho cô ả kia một trận. Chuyện đã đến nước này mà chồng còn nói tôi hiểu nhầm, can không cho tôi đánh ả đàn bà kia.
Tôi gần như ngã quỵ, lúc ấy uất ức quá, tôi chỉ kịp nói với chồng, anh sẽ biết tay tôi, để xem cái ghế anh ngồi còn vững không. Nói rồi, tôi ném xuống đất một xấp ảnh chụp tình tứ anh và người tình.
Đến lúc này, chồng vội vã quỳ xuống xin lỗi tôi. Anh nói anh không yêu cô ta, chẳng qua thấy cô ta trẻ đẹp, dễ dãi nên mới chơi qua đường cho vui vậy thôi.
Tôi lạnh người, nhìn người chồng bây lâu nay tôi vẫn một lòng tin tưởng, kính nể hóa ra đớn hèn đến vậy. Vừa coi thường, vừa khinh miệt, vừa đau đớn...
Cả tuần này tôi sống mà như đã chết, tôi chưa nói với ai, cũng không biết phải đối diện với mọi thứ như thế nào. Xin hãy cho tôi lời khuyên với?