Tâm sự mẹ đơn thân: Thất bại trong hôn nhân nhưng tôi nhất định sẽ là một người mẹ hạnh phúc

( PHUNUTODAY ) - Với một người đàn bà ly hôn, gia tài quý nhất chính là đứa con mà thôi.

Câu chuyện 1: Tôi thất bại trong hôn nhân nhưng nhất định sẽ là một người mẹ hạnh phúc

Tôi tin rằng, ly hôn không phải là kết thúc mà là khởi đầu của một cuộc sống tốt đẹp hơn, bình an hơn. Tôi buông tay bởi bản thân thấy rằng cuộc hôn nhân này đã quá vô nghĩa. Ở bên chồng mà không được thương yêu, không được quan tâm thì sống một mình sẽ tốt hơn. Ly hôn-người đàn bà nào cũng mất mát và đau đớn nhưng bù lại, tôi có một món quà quý giá nhất trên đời đó là con gái của mình.

Cuộc hôn nhân của tôi vô cùng vội vã và không hề có tình yêu. Sau mối tình đầu tan vỡ tôi gần như mất hết niềm tin vào tình yêu và hôn nhân. Hơn 30 tuổi vẫn cứ đi về lẻ bóng. Ba mẹ tôi giục mãi, họ hàng hối thúc. Mẹ tôi bảo rằng cả cuộc đời bà chỉ có mình tôi là con gái, cứ thấy con như vậy mẹ rất đau lòng. Thôi thì tôi gật đầu đồng ý kết hôn với một người đàn ông chững chạc hơn mình vài tuổi cho yên phận để cha mẹ yên lòng.

tam-su-me-don-than_5

Tôi nghĩ rất đơn giản rằng cưới nhau về chỉ cần đối đãi tử tế thì sẽ sống được với nhau cả đời. Nhưng vốn dĩ, cuộc hôn nhân của tôi đã sai ngay từ đầu khi không có tình yêu. Mỗi ngày qua đi, tôi lại càng nhận thấy người chồng của mình có quá nhiều khác biệt. Chúng tôi đối lập nhau về nhiều thứ, ngay cả quan điểm sống cũng rất khác nhau.

Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, tranh luận. Chẳng ai nhường ai, chúng tôi cứ tranh nhau giành phần thắng về mình. Chồng tôi rất gia trưởng, luôn muốn vợ làm theo ý mình. Còn tôi thì luôn cứng đầu thấy điều gì vô lí là không nghe theo. Anh bảo tôi phải nghỉ việc ở công ty, về chăm lo cho gia đình. Anh muốn vợ mình bớt gặp gỡ bạn bè lại, có chồng rồi thì nên biết thân phận.

Rồi tôi sinh con với hy vọng hàn gắn mối quan hệ rất xa của vợ chồng tôi. Nhưng tôi nhận ra, khi hai con người thật sự không có tình yêu thì con cái cũng không thể làm cầu nối. Và tôi bàng hoàng nhận ra, chồng mình những lúc vợ chồng lạt lẽo đã có nhân tình bên ngoài. Kì lạ thay, tôi chỉ thấy buồn mà lòng không hề hờn ghen bởi tôi không hề yêu chồng. Tôi đề nghị ly hôn và yêu cầu được nuôi con.

Nhiều người thường nói rằng sau ly hôn cuộc sống của người phụ nữ rất bất ổn, khổ sở vô cùng. Nhưng tôi thấy bản thân mình đã lựa chọn đúng. Đàn bà thà sống một mình còn hơn có chồng mà lạnh lẽo. Đàn bà thà ly hôn còn hơn sống cả đời trong một cuộc hôn nhân không hề có hạnh phúc.

Tôi đi làm, vun vén để nuôi con. Tôi là một người đàn bà thất bại trong hôn nhân nhưng nhất định tôi sẽ là một người mẹ tốt, một người mẹ hạnh phúc. Tôi sẽ nuôi nấng và dạy dỗ con bằng tất cả tình yêu của mình. Tôi sẽ bình yên mà nhìn con lớn lên, nhìn con trưởng thành. Với một người đàn bà ly hôn, gia tài quý nhất chính là đứa con mà thôi.

Câu chuyện 2: Tôi sẽ nương tựa cửa phật khi quyết định làm mẹ đơn thân

Chiều nay ngồi văn phòng rảnh rỗi, tay sờ bụng nghĩ đến đứa con tự dưng tôi muốn viết mấy dòng gửi con cho nhẹ nhõm. Tôi là người mẹ trong bài viết: “Bạn tôi vừa chia tay xong thì biết có thai và tình cũ chuẩn bị cưới vợ” mà cô bạn thân từng đăng.

Thấm thoát bé con trong bụng mẹ cũng được gần 4 tháng, những biến đổi kỳ diệu của cô gái tuổi 24 lần đầu làm mẹ ngày càng rõ rệt. Thời gian qua đã có lúc xao lòng, mệt mỏi mà có suy nghĩ hại con yêu, nhưng trái tim người làm mẹ, trái tim yêu lần đầu, trái tim tổn thương sau những vụn vỡ, thất vọng về người đàn ông mẹ chọn để yêu… đã tiếp thêm cho mẹ sức mạnh để cùng con vượt qua. Sau mỗi giờ tan làm mẹ vẫn viết nhật ký cho con, mỗi tối trước khi đi ngủ mẹ vẫn đọc sách nuôi dạy trẻ. Mẹ còn vạch ra kế hoạch cụ thể những việc cần làm trước khi lâm bồn. Chúng ta sẽ về thăm ông bà ngoại, thăm làng xóm của mẹ vài ngày và sau đó mẹ con mình sẽ bình yên nơi góc chùa một thời gian dài.

Có nhiều nơi để chọn nhưng mẹ chọn chùa vì muốn tim mình được lắng lại, muốn tâm mình được an nhiên. Những sai lầm của một thời ngu dại mẹ tạm thời gác lại, sau này khi con cứng cáp hơn mẹ sẽ đưa con về thành phố, hai mẹ con sẽ đi một con đường không có bố. Bạn bè hỏi mẹ tại sao không đứng lên giành giật bố cho con, nhưng mẹ nhận ra bố con không phải là miếng bánh ngọt thơm, mẹ của con cũng không thích tranh giành, mẹ đơn thuần chỉ là một người phụ nữ ngu dại, thiếu khôn lanh trong cuộc đời.

Có thể mẹ quá liều lĩnh nhưng một ngày nào đó muốn được chân trần dắt con đi trên cánh đồng nhà ngoại, muốn cùng con thả diều, đạp xe, nghe tiếng vỗ về của con đập, con đê. Nhà nội con, vợ sắp cưới của bố và cả ông bà ngoại chưa ai biết đến sự tồn tại của con. Hành động của mẹ đã tước mất quyền lợi của con nhưng mong một ngày nào đó con hãy hiểu cho lòng mẹ. Giờ khi sự mê muội trong tình yêu đã thoát khỏi tâm hồn thì mẹ dùng lý trí để chọn lựa và nuôi con. Bố con nói rất yêu vợ sắp cưới, muốn kết hôn với cô ấy dù tình yêu của họ chưa đầy 2 tháng, nếu lấy mẹ sẽ không được hạnh phúc như ý, nhưng vì trách nhiệm nên sẽ cưới nếu mẹ muốn. Mẹ nghe xong sao mà thấy xót xa, lòng đã nặng càng thêm nặng.

Mẹ gắng động viên, an ủi bố con cưới người kia đi vì dù sao hai nhà họ cũng quen biết, bố con cũng thừa nhận ăn ngủ cùng cô ấy rồi. Cô ấy cũng chỉ là một người thứ 3 vô tội mà bố con tán tỉnh trong lúc đang yêu mẹ, khi cô ấy xuôi xuôi thì bố con hất mẹ, phủi tay không thương tiếc, mặc cho mẹ vùng vẫy, níu kéo. Mẹ đúng là ngu ngốc quá. Mẹ nghĩ hơi xa xôi nhưng sau này con lớn lên hỏi bố đâu thì mẹ sẽ phải trả lời làm sao nhỉ?

Theo:  khoevadep.com.vn copy link