Tuyệt kỹ của Lao Ái khiến Triệu Cơ mê đắm

19:06, Thứ hai 03/02/2014

( PHUNUTODAY ) - (Phunutoday) - Lao Ái quả thật có tuyệt kỹ khiến Triệu Cơ vô cùng hài lòng. Có thể nói, kế hoạch đưa Lao Ái vào cung cho Triệu Cơ mới là nước cờ thú vị nhất của Lã Bất Vi.

Bằng mưu kế tuyệt vời của mình, Lã Bất Vi đã dâng Triệu Cơ, người thiếp đang mang Thai cho Tử Sở và sau này sinh ra Doanh Chính. Khi ngôi vương về tay Chính, tức là vua Tần Thủy Hoàng, họ Lã trở thành tướng quốc, quyền lực chỉ sau một người, trên vạn người. Tuy nhiên, dân gian lại cho rằng kế hoạch đưa Lao Ái vào cung cho Triệu Cơ mới là nước cờ thú vị nhất của họ Lã.

Chuyện ngoại tình của Triệu Cơ - Lã Bất Vi

Không giống với tất cả các hoàng hậu phi tử đó là ngoài chuyện mê mẩn si mê việc giường chiếu ra, Triệu Cơ còn đặc biệt thích mình giống như một con mèo mềm mại dựa vào vòm ngựa nóng hổi của nam giới nghe kể chuyện. Những chuyện trong sách tạp lục, những truyền thuyết ít được biết đến, những “chuyện mò” trong xó xỉnh hoặc những chuyện kể về người thật việc thật trong triều mà thú vị đều có thể khiến Triệu Cơ vui vẻ sảng khoái và phát ra tiếng cười giống như chuông bạc reo vậy. Các cung nữ và hoạn quan ở bên cạnh Triệu Cơ thì ru rú trong cung, những việc được nghe thấy nhìn thấy không nhiều. Hai vành môi không mấy khi hé ra ấy ngoại trừ lúc ăn uống phát ra một loại âm thanh kiểu lầy lội ra thì rất ít khi động đậy.

Chỉ có Lã Bất Vi người đàn ông thanh tú đó mới có thể làm cho Triệu Cơ được thoả mãn trên cả hai phương diện này.

Mỗi khi nghe thấy nơi cột phía hành lang phát ra ba tiếng gõ lanh lảnh thì sự thích thú mãnh liệt lại trào dâng trong Triệu Cơ giống như có một con rắn đang bò loạn xạ trong cơ thể vậy. Và thế là cả hai loại âm thanh đẹp đẽ kì diệu lại trở thành chương nhạc mà làm Triệu Cơ phải ngây ngất say sưa cả đêm. Loại âm thanh thứ nhất đó là tiếng kêu kin kít phát ra từ chiếc sạp khi Lã Bất Vi duỗi ra trên người Triệu Cơ. Thứ âm thanh thứ hai là giọng kể chuyện đầy cuốn hút của Lã Bất Vi, sau khi hai người đã qua cơn “mưa to gió lớn” và cùng thư giãn một cách thoải mái. Là một phụ nữ dục tính mạnh nên dường như Triệu Cơ có một sự ham muốn lâu dài tưởng chừng như đang thèm khát đối với thứ âm thanh kỳ diệu đó.

Trừ số ít những cung nữ thân tín gác cửa bất động ra thì đa số các đầy tớ trong cung Chiêu Thanh nếu không phải là hờ hững thì cũng cảm thấy kỳ lạ bởi thứ âm thanh được phát ra từ phòng của Triệu Cơ. Viên quan tuần đêm thì không dám ghé sát vào cánh cửa lắng nghe cái thứ âm thanh như có như không và khiến hắn phải sợ hãi đó. Gần đây thứ cảm giác sợ hãi của viên quan tuần đêm này đã tiêu tan rồi. Chính bởi trong phòng Thái hậu không còn phát ra thứ tiếng động kỳ quái đó nữa. Trên khuôn mặt Triệu Cơ đã bắt đầu xuất hiện sự u phiền cùng với sự mất đi thứ âm thanh đó. Mấy người cung nữ thân cận kia thì biết ngay là vì mấy đêm nay Lã Bất Vi không đến; cuối cùng Triệu Cơ không chịu được nữa liền sai cung nữ đi tìm Lã Bất Vi nói là ta có việc cần bàn. Cung nữ đi rồi nhanh chóng trở về nếu không bẩm lại là tướng quốc không có trong phủ thì cũng bẩm lại là tướng quốc có việc bận. Triệu Cơ liền nổi giận lôi đình mắng chửi các cung nữ một chập như hát hay. Triệu Cơ không kìm được mấy lần đã định ra khỏi cung tự mình đến phủ tướng quốc. Nhưng Triệu Cơ sợ mất thể thống, gây chuyện thị phi nên đành thôi không đi nữa.

Vào một buổi sáng trong xanh, Triệu Cơ bắt đầu thực hiện diệu kế mà phải mất một đêm Triệu Cơ mới có thể nghĩ ra. Triệu Cơ đưa cho một cung nữ một dải lụa xanh và hẹp, rồi bảo cung nữ đó đem đến cho Lã Bất Vi. Cung nữ đó rụt rè nói: “Thế tướng quốc hỏi có ý gì thì sao ạ?” Triệu Cơ nói: “Ngươi còn lôi thôi cái gì, cứ đưa cho tướng quốc là ông ấy biết rõ như lòng bàn tay thôi”. Triệu Cơ tâm trang thấp thỏm không yên đợi chờ. Rồi Triệu Cơ nhanh chóng nhìn thấy cung nữ trở về cùng bộ mặt hớn hở. Mấy lần trước các cung nữ từ phủ tướng quốc trở về thì đều ủ rũ mặt mày, nói năng ấp a ấp úng. Thấy thái độ của người cung nữ thay đổi thì Triệu Cơ biết ngay rằng sự mong muốn sớm hôm đó của mình đang từng bước đến gần. Quả nhiên người cung nữ đó hớn hở bẩm báo lại rằng: Lã tướng quốc nói ngài sẽ đến ngay lập tức.

Triệu Cơ không hiểu nổi mình nữa. Tại sao lại nảy sinh tâm trạng hồi hộp hoảng loạn giống như một thiếu nữ hẹn hò yêu đương lần đầu vào giờ phút này. Triệu Cơ cuộn lại búi tóc rồi đưa ánh mắt vừa mừng vừa trách móc ra phía hành lang dài hun hút và dừng lại trên hai cánh cửa cung điện được sơn đỏ chót. Rồi bỗng nhiên cánh cửa cung điện trong tầm mắt của Triệu Cơ được mở ra và tiếp theo đó liền xuất hiện một thân hình khôi ngô.

Chính là cái thân hình khôi ngô ấy đã biết bao lần khiến Triệu Cơ gần như nghẹt thở. Triệu Cơ cảm thấy mắt mình ươn ướt và dường như có mấy con bọ đang động đậy trên khuôn mặt bà ta. Triệu Cơ biết đó chính là nước mắt của mình đang lăn xuống.

Lã Bất Vi đi đến ngồi đối diện vối Triệu Cơ. Triệu Cơ thấy Lã Bất Vi dường như bị gầy đi, khuôn mặt thì cứng rắn và lạnh lùng như viên đá vậy. Đợi cho các cung nữ và hoạn quan đã lui ra hết thì Triệu Cơ bắt đầu trách móc. Triệu Cơ trách Lã Bất Vi đã ghét bà ta già rồi, trách Lã Bất Vi sợ con trai họ phát hiện họ tư thông.

Lã Bất Vi không nói gì ngồi nghe Triệu Cơ kể lể không ngớt, có lúc lại cười khổ hoặc mồm thì ấp úng ngập ngừng. Lã Bất Vi thừa nhận thầm rằng Triệu Cơ hiểu rõ thế giới nội tâm của ông ta. Từ khi Doanh Chính trẻ tuổi ấy tự mình nắm quyền chấp chính thì Lã Bất Vi luôn cảm thấy vị hoàng đế mới này luôn giám sát và đề phòng mình mọi nơi mọi lúc. Mỗi đợt có chiếu của bệ hạ, Lã Bất Vi đếu không dám cẩu thả trễ như sợ người ta nắm lấy một cái chóp nào đấy. Còn như việc loạn dâm nơi hậu cung thì thật là một tội ác đại nghịch về nhân đạo, một tội ác trời chu đất diệt. Còn như Triệu Cơ của ngày hôm nay, đối với Lã Bất Vi thì bà ta dường như là một cái bánh không nhân mà người ta đã nhai rất lâu không còn thơm tho mới mẻ gì nữa.

Triệu Cơ oán trách một chập rồi lại mỉm cười, liếc mắt đưa tình nói: “Tướng quốc này, hôm nay ngài hãy qua đêm ở điện Chiên Thanh nhé”. Lã Bất Vi không muốn làm Triệu Cơ thất vọng. Sự qua lại và cảm tình của Lã Bất Vi với Triệu Cơ giống như sông Vị Thuỷ đầu đông làm ông ta bị đông kết lại. Sự níu giữ của Triệu Cơ hôm nay Lã Bất Vi không thể chối từ. Triệu Cơ đề nghị Lã Bất Vi kể chuyện cho bà ta nghe. Lã Bất Vi kể chuyện của chính mình cho Triệu Cơ nghe bằng một giọng buồn rầu. Triệu Cơ không để ý lắm cảm xúc trên gương mặt Lã Bất Vi, cái mà Triệu Cơ cầm đó là thân thể và những câu chuyện của Lã Bất Vi.

Đêm hôm đó các âm thanh kỳ diệu lâu lắm không gặp, lại được phát ra từ phòng thái hậu. Thứ âm thanh đó bị các cung nữ thân cận của Triệu Cơ nghe thấy. Thế là họ liền tưởng tượng ra cái cảnh đôi nam nữ thân thể trần truồng đang quần nhau trên giường. Sự dễ chịu vui vẻ của thái hậu bù đắp lại những thiếu sót đáng tiếc của những cung nữ này.

Triệu Cơ cảm thấy lần này rất khó chịu khi ân ái với Lã Bất Vi. Động tác cảu Triệu Cơ và Lã Bất Vi trước đây hoà hợp chẳng khác nào nước chảy. Vậy mà hôm nay những cử động đờ đẫn của Lã Bất Vi đã khiến Triệu Cơ cảm thấy chẳng khác nào củi ướt không đun được vậy. Dù không thoả mãn nhưng điều đó càng kích thích dục vọng nóng hổi nơi Triệu Cơ. Lúc chia tay Triệu Cơ đề nghị ngày hôm sau Lã Bất Vi lại đến. Lã Bất Vi nói ngày mai ông ta phải đến Hán Quận xem xét tình hình nước, e rằng không về kịp. Triệu Cơ bảo ngày kia. Lã Bất Vi nói không rõ đại vương có chú ý gì không; Triệu Cơ nói: Thế thì ngày kia ngài nhất định phải đến. Lã Bất Vi nói là không dám chắc. Triệu Cơ nặng mặt nói: Nếu tướng quốc không đến thì ta sẽ đến phủ và qua đêm ở đó. Lã Bất Vi thấy Triệu Cơ muốn giở trò, thì vội vã nói: Ngày kia sẽ đến, ngày kia sẽ đến. Lúc đó Triệu Cơ mới cười vui vẻ mà rằng: tướng quốc nhớ để ý những điều tai nghe mắt thấy và mang về những chuyện hay nhé.

Tuyệt kỹ của Lao Ái

Qua lại với Triệu Cơ một đêm, Lã Bất Vi quay cuồng đầu óc, thở hồng hộc và vô cùng mệt mỏi. Khi về đến phủ ông liền vật ra giường trong phòng sách mà ngủ. Chẳng mấy chốc đã đến ngày kia rồi, Lã Bất Vi không muốn thất hứa làm Triệu Cơ buồn. Trời nhá nhem tối ông ta lại như có thần sai quỷ khiến luồn qua tiền đình của điện Chiêu Thanh trần ngập ánh trắng rồi như một cái bóng, ông lọt vào phòng của Triệu Cơ. Triệu Cơ toàn thân trắng nõn và nằm duyên dáng trên giường chờ đợi. Lã Bất Vi không kịp nới rộng quần áo mà lao đến như một mũi tên. Đang lúc ông ta và Triệu Cơ quần nhau đến độ trời đất tối sầm lại thì cửa phòng bỗng loảng xoảng bật ra. Doanh Chính dẫn một đội quân hầm hầm sát khí xông vào cất giọng nói: “Mau giải tên dâm loạn này đi!” Lã Bất Vi sợ đến mức hồn bay phách lạc rồi ngã đến “uỵch” một cái xuống giường.

Lã Bất Vi mở mắt thì nhìn thấy ánh trăng sáng trắng trải rộng nơi thư phòng của ông. Tiếng hò hét của người này kẻ kia bên ngoài khiến ông bừng tỉnh cơn ác mộng. Ông ta thấy quần áo lót đều đầm đìa mồ hôi lạnh toát dính vào người.

Lã Bất Vi liền bò dậy, vừa ngồi xuống giường thì Lý Tư bước vào bẩm báo nói: “Có người tự xưng là Lao Ái, không cho làm môn khách của quân hầu không được”.

Lã Bất Vi hỏi: “Người này có tài gì?”

Lý Tư trả lời: “Người này nói là có kỹ thuật tuyệt vời”.

Lã Bất Vi hỏi lại: “Kỹ thuật tuyệt vời đến mức nào?”

Lý Tư đáp: “Lao Ái nói nhất định quân hầu phải đích thân xem không thì hắn nhất định không thể hiện tuyệt kỹ đó”.

Nghe Lý Tư nói thế, Lã Bất Vi đành phải ra khỏi thư phòng đến gặp Lao Ái người có kỹ thuật tuyệt vời.

Đã có một đám người tập trung ở tiền đình cách thư phòng một khoảng không xa. Lã Bất Vi biết những người này đều là đầy tớ và môn khách của mình cả. Trong đám đông có một thanh niên cao lớn thô kệch, mặt mày đen xì đang nói thao thao bất tuyệt về tài của mình. Lã Bất Vi nghĩ: người này chính là Lao Ái đây.

Thấy Lã Bất Vi đến, đám đông vội tránh ra. Lý Tư bảo Lao Ái rằng: đó chính là tướng quốc Lã Bất Vi.

Lã Bất Vi thấy Lao Ái quỳ xuống một cách hết sức lo sợ rồi dập đầu thình thịch ba cái liền. Trên bộ ngực rộng lớn của hắn dính đầy cỏ đất.

Lã Bất Vi nói: “Lao Ái, mau đứng dậy đi. Hãy biểu diễn tuyệt kỹ của ngươi cho mọi người xem đi”.

Lao Ái đứng dậy nói: “Xin tướng quốc cho người đem một bánh xe đến”.

Người ta khiêng đến một bánh xe và đặt dưới chân Lao Ái. Chỉ thấy Lao Ái cởi phăng đai quần phơi ra dương vật đen sì của hắn. Mấy đầy tớ gái trong đám đông liền hét toáng lên và quay đầu chạy mất.

Lý Tư luống cuống sợ hãi mắng rằng: “Lao Ái, nhà ngươi định làm gì vậy?”

Lao Ái mạnh mẽ nói: “Tôi biểu diễn tuyệt kỹ cho quân hầu xem đó”.

Lã Bất Vi lấy tay ra hiệu cho Lý Tư để Lý Tư không ngăn cản Lao Ái nữa, Lao Ái nhổ nước bọt vào hai bàn tay và khéo léo gẩy đi gẩy lại dương vật. Vừa gẩy mồm hắn vừa nói “ự, ự, ự” trong giây lát, dương vật của hắn cương cứng lên giống như củ cải nổi trong nước hay chày cán bột vậy. Hắn dựng bánh xe lên rồi kẹp dương vật vào trục bánh xe rồi lắc người lấy đà. Dương vật của Lao Ái đẩy bánh xe dần dần lăn về phía trước. Người xem xung quanh đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc kêu lên không ngớt.

Khi Lao Ái biểu diễn xong và mặc quần vào, Lý Tư không thèm nhìn mà rằng: “Lao Ái, thứ tuyệt kỹ gì vậy? Thật là một trò bẩn thỉu!”

Lao Ái nháy mắt nói bằng vẻ mặt không vui rằng: “Hừm, Lý sá nhân, sao lại có thể nói như vậy được. Ngài nói đó không phải là tuyệt kỹ thì ngài hãy lôi cái của ngài ra xem nó có thể đẩy bánh xe đi về phía trước được không?”

Lý Tư nói: “Cái thứ tuyệt kỹ ấy của ngươi không có đất dùng đâu. Nhà ngươi hãy mau đi đi”.

Nghe Lý Tư nói vậy thì Lao Ái cuống quýt đến độ mặt xanh nanh vàng vội cầu cứu Lã Bất Vi rằng: “Quân hầu đại nhân, xin ngài hãy thương lấy tôi. Tôi sống nhờ vào sự tiếp tế của bạn bè, sớm tối không biết ra sao, ăn bữa nào biết bữa đấy. Ngài cho tôi làm gì trong phủ đều được, gánh nước, quét sân, bổ củi hầu bếp, đổ phân, tôi đều không xoi mói bắt bẻ!” Hắn thấy Lã Bất Vi trầm ngâm không nói gì thì ngồi bệt xuống đất nói cùn: “Nếu ngài không nhận tôi thì tôi cứ ngồi đây không đi đâu sất”.

Lã Bất Vi bảo Lý Tư: “hãy thu nạp Lao Ái, cho hắn thay quần áo sạch đi”.

Màn đêm buông xuống điện Chiêu Thanh như một cơn dông làm mờ nhạt hết thảy các hành lang, mái hiên trong cung điện. Đến khi bước đến cửa Lã Bất Vi mới ý thức được rằng ngày hôm nay đã quá mất một ngày mà Triệu Cơ hẹn với ông. May mà mình đã đến không thì vị thái hậu này rất có thể sẽ vì lợi mất khôn mà đến thẳng phủ tướng quốc. Đến chỗ thái hậu thì là chuyện dễ dàng đối với Lã Bất Vi, có nhắm mắt ông ta cũng không sai nửa bước.

Phía trước chính là cây cột hành lang. Khi Lã Bất Vi nghĩ đến đấy thì đã đến trước cột hành lang rồi.

Màn đêm dày đặc quá, ông không thể nhìn rõ những vật thể đứng sát xít kia. Ông đưa tay sờ vào thân cột trơn bóng. Ông lấy ngón trỏ búng liền ba cái lảnh lót rồi tiếng kéo then cửa vọng ra từ phòng, Triệu Cơ xuất hiện. Lã Bất Vi cứ thế đi thẳng vào vòng tay ấm áp của người đàn bà ấy… Sau cuộc lao động thể lực năng nhọc, Triệu Cơ lại bắt đầu quấn lấy Lã Bất Vi đòi ông ta kể những câu chuyện mới và thú vị. Thế rồi Lã Bất Vi kể cho Triệu Cơ nghe về chuyện Lao Ái. Lã Bất Vi kể nguyên si như thế. Có một thanh niên tên gọi Lao Ái, dương vật hắn đặc biệt to và có thể đẩy cho bánh xe đi. Hắn đã cậy vào tuyệt kỹ này mà trở thành xá nhân của ta. Triệu Cơ liền chất vấn: ngoài lừa già ngựa già ra thì cái thứ đó của con người ta cũng không thể quý đến mức như vậy được. Lã Bất Vi nói: đó là những điều chính mắt ông ta nhìn thấy, ở ngay trong phủ của ông ta. Triệu Cơ nói: tai nghe là hư, mắt thấy là thực. Lã Bất Vi nói: Chuyện đó không có cách gì cho thái hậu xem là có thực. Triệu Cơ nói: Cũng tại tướng quốc độc ác nữa cơ, ngài lại bày ra câu chuyện đó khiến thiếp phải thèm mắt, phải nao lòng.

Màn đêm đã nhạt dần, ánh ban mai rực hồng rớt xuống điện Chiêu Thanh. Lúc đó Lã Bất Vi và Triệu Cơ mới nhìn rõ mặt mũi của nhau. Triệu Cơ vừa chậm rãi mặc áo váy vừa bảo Lã Bất Vi đêm mai lại đến. Lã Bất Vi ngập ngừng: Không dám chắc. Triệu Cơ nói như van vỉ: Tướng quốc tốt bụng của thiếp, đêm mai ngài nhất định phải đến nhé. Lã Bất Vi nói: để xem vậy.

Bước chân hoàng hôn tiến về trời đêm thật là chậm chạp. Từ khi Triệu Cơ sai cung nữ mang dải lụa xanh đến cho Lã Bất Vi thì bà ta luôn ngóng nhìn khoảng không lúc mặt trời lặn. Đám mây giống như bày ngựa hồng kia không chịu nhạt đi màu sắc của nó mà vẫn cứ vàng chói rất lâu. Không biết sẽ bao lâu nữa trời tây mới sẫm lại. Rồi tấm màn đèn kia cũng dường như bị ngâm trong một ao mực vậy và cứ thế đen dần đi. Triệu Cơ lại đợi chờ. Tất cả mọi âm thanh trong đêm đen thanh tĩnh vắng lặng đều rất ồn ào.

Bà ta nghe thấy tiếng giày quan của Lã Bất Vi quét trên mặt đất từ nơi rất xa. Cái âm thanh “soàn soạt” ấy cuối cùng cũng đã vang lên tiếp theo đó là ba tiếng kêu nơi cột hành lang.

“Đến rồi!” Triệu Cơ xúc động vô cùng mà thầm than.

Tiếng bước chân từ xa đến gần tiến vào trong phòng. Mượn ánh trăng mờ mờ Triệu Cơ thấy cái bóng dáng thường xuyên xuất hiện trên giường của bà ta hôm nay dường như phình ra nhưng lại loạng choạng va đụng chẳng khác nào con rối mất đầu. Triệu Cơ nũng nịu hỏi rằng: “Tướng quốc của thiếp, hôm nay ngài thèm rượu ư?”

Triệu Cơ đợi Lã Bất Vi trả lời nhưng cái khối đen đó lại chẳng nói năng gì mà mò mẫm đến bên giường bắt đầu đè lên người Triệu Cơ luôn. Hắn ưỡn mông ra một cách mạnh mẽ và đẹp đẽ khiến Triệu Cơ thấy phần dưới bụng mình vô cùng đau đớn tưởng chừng như bị toạc ra. Lã Bất Vi sao thế nhỉ? Là do hứng rượu chăng? Ngày trước thì tuần tự từng bước, hôm nay lại chẳng khác nào dân đói khát ấy, “loảng xoảng” vài cái đã đến ngay nước này rồi. Lòng hăng hái và sự dẻo dai của tướng quốc thật bền bỉ, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa bỏ cuộc giữa chừng. Bao nhiêu năm nay Triệu Cơ chưa bao giờ có được khoái cảm và thoả mãn giống như đêm nay. Bà ta khen không ngớt rằng: “Tướng quốc của thiếp, ngài cải lão hoàn đồng rồi ư, đã chẳng khác nào một thanh niên tràn đầy huyết khí rồi đó!”

Sau khi ông ta dùng hết sức lực để “dời non lấp bể” xong thì liền ngồi dậy sột soạt mặc quần áo. Triệu Cơ thấy lạ. Đêm hôm khuya khoắt thế này Lã Bất Vi còn đi làm gì nữa? Ngày thường sau khi qua cơn “cuộn trào dữ dội” Lã Bất Vi còn hứng thú vuốt ve bà ta. Triệu Cơ bằng cảm nhận mò tìm vị trí của tay Lã Bất Vi. Bà ta tìm thấy rồi. Trong khoảnh khắc bà ta nắm lấy tay Lã Bất Vi thì bỗng cuống cuồng sợ hãi. Đó không phải là tay của Lã Bất Vi. Tay của Lã Bất Vi nhẵn nhụi mỡ màng, nhu cương tương tế; còn cái tay này thì vô cùng to và thô ráp như đá mài vậy.

Triệu Cơ bình tĩnh đi châm đèn dầu. Trong chùm tia sáng đó Triệu Cơ nhìn thấy một gã đàn ông lạ mặt nhưng mạnh mẽ đang sợ hãi quỳ trước mặt mình.

Người đàn ông đó rập đầu như tế sao nói “Tiểu nhân mạo phạm thái hậu, tội đáng chết!”

Triệu Cơ hỏi: “Người là ai, tai sao lại vào đây?”

Người đàn ông kia thì run lẩy bẩy trả lời rằng: “Tiểu nhân là Lao Ái, tất cả việc này đều do tướng quốc Lã Bất Vi sắp đặt cả”.

Triệu Cơ như tỉnh mộng nhủ thầm rằng: “Lã Bất Vi cũng khéo hiểu ý người, trước khi tháo thoát còn tìm cho gã trai lơ Lao Ái. Lao Ái tấn công nhạy bén mạnh gấp mấy lần ông ta”. Vì vừa nãy Lao Ái đem đến cho Triệu Cơ dư vị mà từ trước đến nay bà ta chưa được nếm bao giờ nên Triệu Cơ cũng có chút cảm tình với hắn ta nên nói: “Mau đứng dậy đi, thái hậu không trách ngươi. Nhà ngươi vào bằng cách nào vậy?”

Lao Ái trả lời: “Lã tướng quốc dùng xe của ông ta đưa tôi vào đây. Khi đến ngoài cổng điện, tướng quốc bảo tôi rằng sau khi vào thì búng ba cái ở cột hành lang thứ tư và sau đó cứ đi thẳng vào. Tôi tốn nhiều công sức mới mò được vào phòng thái hậu”.

Triệu Cơ lại hỏi: “Thế thì Lã Bất Vi đang đợi ngoài cung điện ư?”

Lao Ái đáp: “Thưa vâng. Lã tướng quốc nói: đêm đầu ông ấy sẽ giúp tôi quen đường, sau này tướng quốc không đến nữa. Tướng quốc đã sắp đặt xong tất cả, chỉ cần sau khi trời tối đi xe của ông ấy là tôi có thể vào được”.

Lao Ái nói vậy Triệu Cơ thấy lòng mình ấm lại vì cảm ơn ân đức Lã Bất Vi. Nhưng đang lúc có Lao Ái trước mặt nên bà ta không nói gì. Cho dù bà ta nói: “Thái hậu không trách ngươi” nhưng trong lòng Lao Ái vẫn còn run sợ tay hắn đầm đìa mồ hôi. Trong ánh đèn nhảy nhót hắn nhìn thấy khuôn mặt lay động bất đồng của Triệu Cơ.

Triệu Cơ nói: “Đêm nay không nên ở đây lâu quá – Lã tướng quốc đang đợi người ở ngoài. Sau này hàng đêm thì đến đây”. Lao Ái như mở cờ trong bụng nói: “Chỉ cần làm thái hậu được vui thì cho dù xương nát thịt tan tôi cũng cam lòng”.

Triệu Cơ lại dặn dò: “Lao Ái, sau này ngươi ra vào điện Chiêu Thanh phải đặc biệt cẩn thận, không được để người khác biết”.

Lao Ái mạnh dạn hẳn, hắn không nói năng vói bộ dạng run lẩy bẩy như lúc nãy nữa. Lao Ái đáp lại: “Lã tướng quốc đã sắp đặt mọi chuyện kín kẽ cả rồi. Tôi ngồi trong xe của ông ấy nếu bị người ta bắt gặp cũng không quan trọng mà họ vẫn cho rằng người ngồi trong xe là Lã tướng quốc”. Triệu Cơ nghe xong thì gật đầu hài lòng.

Sau khi Lã Bất Vi tìm được người thay thế thì rất ít khi đến điện Chiêu Thanh. Mấy hôm đầu, mỗi khi rạng sáng Lao Ái từ điện Chiêu Thanh trở về cùng bộ mặt mệt mỏi thì Lã Bất Vi đều cho gọi Lao Ái đến hỏi thăm tình hình. Còn Lao Ái thì sướng rơn trả lời: “Thái hậu rất hài lòng”.

Mấy hôm về sau Lã Bất Vi không hỏi thêm gì chuyện đó nữa. Một là do Triệu Cơ phóng túng dâm lạc, bình yên vô sự, không cần đến sự lo lắng của ông ta; Hai là gần đây những việc trong triều vô cùng phức tạp. Trịnh Quốc phô trương công trình thuỷ lợi dẫn kênh Kinh Hà ngày một lớn, lượng đá cần dùng ngày càng nhiều và không ngừng sai người đi giục triều đình phải cung ứng đầy đủ. Lã Bất Vi phái Trịnh Thược làm đặc sứ đến các quận điều động thúc giục. Trên tiền tuyến quân sự tấn công nước Triệu, quân Tần gặp trở ngại, tiến triển không nhiều, chí khí binh sĩ bị nhụt. Lã Bất Vi kiến nghị Doanh Chính phái Thành Tề làm phó tướng ra tiền tuyến đôn đốc binh lính, hưng chấn chí sĩ. Doanh Chính ban chiếu chuẩn hành. Cho dù Di Hồng kéo dài một vài ngày làm sự trả giá để đòi lấy phong ấp nhưng cuối cùng Thành Tề vẫn đến kịp tiền tuyến. Em trai của Tần Vương mặc giáp cầm gươm xuất hiện trong lúc quân hai bên ở thế giằng co khiến tướng sĩ Tần quốc nhận được sự cổ vũ khích lệ mạnh mẽ, hôm đầu đã đánh cho quân Triệu phải chạy trốn vào vùng đồng hoang lùi xa đến 20 dặm mới dám dựng trại. Thanh quả phụ từ khi nhậm chức thiếu nội Tần Quốc thì rất mực trung thành làm tròn trách nhiệm, thành tích hết sức cụ thể nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Doanh Chính. Gần đây Thanh quả phụ chủ trương tăng thu thuế khóa một số hàng hóa giao dịch ở các chợ và được Doanh Chính. Còn con số cụ thể thì để Thanh quả phụ và Lã Bất Vi bàn bạc thỏa thuận. Bà ta tìm Lã Bất Vi mà rằng: mức cao quá thì gây tổn hại công nông, thương mại thưa thớt không có lợi cho dân cho nước. Mà mức thấp quá thì dân lợi nhiều nhưng triều đình thì lợi ít cũng khó lòng thu. Cuối cùng Lã Bất Vi và Thanh quả phụ quyết thu thuế là 25% rồi làm tờ trình xin sự đồng ý của Doanh Chính xong sẽ thực hiện ở các chợ.

Lao Ái giả bị "thiến" để "chiều" Triệu Cơ

Lã Bất Vi đang bận tối mắt tối mũi về việc này thì thấy Lao Ái mặt mày ủ rũ đến tìm ông ta. Trên người Lao Ái đầy trang sức và quần áo sang trọng hào hoa, điều đó thật tương phản với khuôn mặt vốn đen sạm của hắn ta. Lúc đó Lã Bất Vi mới sực nhớ đã mấy ngày nay ông ta không gặp Lao Ái rồi. Xem ra hắn ta nhất định được Triệu Cơ trọng thưởng cho không ít thứ, toàn thân hắn rực rỡ hẳn lên, không còn là một tiểu sa nhân nghèo nàn bấn túng nữa.

Lao Ái bẩm với Lã Bất Vi rằng: “ Thái hậu không chỉ muốn hắn ta đồng sáng hành lạc với bà ta mà còn bảo hắn ta ban ngày cũng phải hầu hạ phục dịch. Lao Ái cảm thấy một người to lớn mày râu năm tấc như hắn mà lại ngang nhiên đi lại huyênh hoang nơi hậu cung là trái với quy chế của đại Tần. Nếu hắn ta không làm theo thì thái hậu không chấp thuận, nếu hắn ta làm theo thì lại sợ Tần vương truy xét, hoạ hề cạnh thân.

Lã Bất Vi nghe xong thì trầm ngâm chốc lác và bảo Lao Ái hãy cứ về. Lã Bất Vi lao tâm khổ tứ tìm tòi nghĩ cách mất mấy ngày và cuối cùng ông đã nghĩ ra một diệu kế.

Một hôm trong thành Hàm Dương truyền đi một tin mới: Sá nhân Lao Ái của tướng quốc Lã Bất Vi dám cưỡng dâm một nhà quyền quý giữa ban ngày ban mặt và bị quan phủ truy xét bắt tội để xử lý. Lã Bất Vi vì đại nghĩa mà bỏ tình riêng sẽ thi hành án phủ hình đối với Lao Ái . Viên quan thi hành phủ hình tên gọi Khương Khoái vốn tham của ham lợi. Trước khi thi hành, Lã Bất Vi cho gọi Khương Khoái đến phủ. Lã Bất Vi hỏi: Ngươi là Khương Khoái phải không? Khương Khoái không dám ngẩng đầu và quỳ xuống trả lời là phải. Bỗng nhiên một thỏi vàng sáng loáng rơi trước mặt hắn ta khiếm hắn ta giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Lã Bất Vi đang nhìn hắn bằng đôi mắt nghiêm khắc. Lã Bất Vi nói: Vàng này là đẻ thưởng cho ngươi, ngươi hãy cầm lên đi. Khương Khoái cúi đầu nhặt vàng và cho vào trong tay áo. Lại “binh” một cái - lại một thỏi vàng nữa rơi xuống trước mặt hắn. Lã Bất Vi lại bảo hắn nhặt vàng lên. Hắn vừa nhặt vàng lên và cất xong thì một thỏi vàng khác lại xuất hiện trước mặt hắn. Lã Bất Vi vẫn bằng một câu nói: “Ngươi hãy nhặt lên đi”. Lần này hắn không dám nhặt nữa, tim đập thình thịch ngẩng nhìn Lã Bất Vi . Lã Bất Vi nói: “Ngươi hãy nhặt lên đi, ta có việc muốn ngươi làm”. Khương Khoái nói: “Tướng quốc đại nhân có chuyện gì xin cứ dạy bảo, tiểu nhân nguyện bỏ sức trâu ngựa để làm. Lã Bất Vi nói: Khi thi hành phủ hình với Lao Ái nhà ngươi phải làm theo lời ta. Lã Bất Vi cúi xuống ghé sát vào tai Khương Khoái nói cách làm như vậy. Khương Khoái gật đầu vâng dạ lia lịa. Khi Khương Khoái đi, Lã Bất Vi bảo hắn rằng sau khi xong việc còn có thưởng.

Ngày hôm thi hành, khoảng đất trống trước ngục giam có rất nhiều người tập trung ở đó. Cùng với tiếng hò hét “Dẫn Lao Ái ra” của viên đinh uý, Lao Ái bị trói gô cổ và chéo đánh sau lưng bị dẫn ra. Dưới sự áp giải của lính ngục hắn bị nhấc lên một tấm sàn. Lính ngục trói chặt chân tay hắn vào cột sàn. Lao Ái thì ngửa mặt lên trời không thể cựa quậy nổi. Vừng thái dương lơ lửng giữa thiên không như bị đóng đông chắc lại, phủ một vệ sáng loang lổ trước mắt Lao Ái. Cho dù Lã Bất Vi đã dặn dò Lao Ái rằng đó chỉ là đóng kịch thôi nhưng trong lòng hắn vẫn cứ nặng trĩu. Mặt trời khiến hắn bị lóa mắt, hắn không mở to được mắt mà chỉ có thể nhìn ti hí được thôi. Khi hắn nhìn thấy Khương Khoái tay cầm dao sắc từng bước một tiến đến gần hắn thì tim hắn dường như sắp sửa bật lệ tận cổ họng vậy. Hai bên lính ngục lách ra một nơi thật xa còn Khương Khoái thì bước đến trước tấm sàn thi án. Mồn hắn thì ngậm lưỡi dao sắc,hai tay hắn thì cởi đa khố của Lao Ái . Lao Ái nói như cầu khẩn mong hắn hãy để ý chứ dừng có cắt thật. Khương Khoái thì không để ý những lời đó mà đặt dao xuống phần bụng dưới chi chít những lông của Lao Ái và sau đó thì dùng sống dao ấn mạnh xuống một cái khiến cho Lao Ái sợ hãi dường như vỡ tim rách phổi kêu lên một tiếng: ái yo, Trời ơi! Khương Khoái nhanh tay nhanh mắt xối túi máu gà giấu trong tay áo vào giữa hai bên bẹn Lao Ái và làm một động tác kiểu cắt khoét rồi sau đó giơ cái túi dư đựng máu gà có vết máu hãy còn loang lổ lên không trung lắc lắc mà gào lên rằng:

“Cắt đi rồi này!”

Đám đông vây quanh liền bung ra một trận gào thét.

Vào một buổi chiều gió thu xào xạc, các cung nữ và hoạn quan trong điện Chiêu Thanh phát hiện ra trong đội ngũ của họ lại có thêm một đồng nghiệp mới: Người bạn mới này to cao vạm vỡ khác người, chỉ có điều anh ta bước đi có phần loạng choạng. Chính bởi đêm qua anh ta lại làm bạn với thái hậu một đêm. Thái hậu đùa vui vẻ đến mức anh ta không chợp mắt được một tí nào, nên ngày hôm sau tinh thần anh ta có phần hoảng hốt. Thế nhưng, điều đó lại chẳng có ai hay biết. Những người trong điện Chiêu Thanh chỉ biết rằng anh ta tên gọi Lao Ái, do phạm luật lệ nên bị tịch thân và trở thành hoạn quan hầu hạ thái hậu. Quả trên cột phía hiên cung điện lại có thêm một cái quả nữa. Trong mỗi quả có đựng dương vật của một hoạn quan. Sau khi hoan quan chết thì dương vật được đựng trong quả cũng được chôn xuông đất và như thế thì gọi là “hoàn thân”. Khương Khoái khắc trong túi nhỏ họ tên của Lao Ái đựng vào đó một nhánh cây khô của cây ô cựu mà chẳng ma quỷ nào hay biết. Mọi người thấy rằng Lao Ái nhẵn nhụi không có lấy một sợi râu. Điều đó đã để lại một ấn tượng đặc biệt sâu sắc cho những người trong điện Chiêu Thanh, họ đoá`n rằng có lẽ anh ta đã là hoạn quan từ lâu rồi. Chỉ có điều khi qua lại trong điện Kỳ Niên họ không nhìn thấy mà thôi. Mãi về sau, mọi người trong điện Chiêu Thanh mới biết lai lịch của Lao Ái.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Lao Ái vừa mừng lại vừa lo. Hắn là hoạn quan thân chận của thái hậu rồi, ngoài việc hằng đêm hắn được đùa vui bỡn cợt thoải mái trong phòng thái hậu ra thì hắn còn khiến cho những người cùng nghề phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Mà chưa biết chừng một ngày nào đó hắn lo lắng đó là cái thứ lúc mềm lúc cứng lúc Lao Ái lúc lắc giữa hai bên bẹn kia của hắn hãy còn đó – đó là cây cột cho hắn được yên thân gửi phận. Hắn sợ để lộ thiên cơ nên thường thót bụng lại để đi lại. Đặc biệt là khi cái thứ đó không được nề nếp thì hắn lại càng không thể sơ suất một tí nào.

Sau khi giả bị thiến và ở bên Triệu Cơ, Lao Ái được thăng quan tiến chức nhanh chóng.

Khoảng 100 năm sau có một người bị hoàng đế thi hành cung hình (thiến) thật khi viết truyện về Lã Bất Vi, người này liền chú ý đến chi tiết giả thi hành cung đình hày và ông ta có viết rằng:

“Thuỷ hoàng đế dần dần trưởng thành, nhưng hành động dâm loạn của thái hậu vẫn không ngừng ngớt. Lã Bất Vi sợ tình gian bị phát giác thì tai họa sẽ giáng xuống đầu ông ta nên ông ta đã tìm kiếm được Lao Ái người có dương vật đặc biệt to để làm môn khách cho ông ta và thường xuyên phóng túng hành lạc. Lã Bất Vi để thái hậu biết chuyện Lao Ái luồn dương vật của hắn vào bánh xe được làm từ gỗ cây ngô đồng và đẩy cho bánh xe đi để dụ dỗ thái hậu. Thái hậu nghe xong quả nhiên muốn giành lấy Lao Ái . Lã Bất Vi liền tiến củ Lao Ái đồng thời giả cho người tố giác ông ta về sai lầm so sơ xuất khi thi hành nhục hình. Lã Bất Vi lại bí mật nói với thái hậu rằng: “Có thể để Lao Ái giả thi hành phụ hình là hắn có thể phục vụ hầu hạ nàng ở hậu cung rồi”. Thái hậu liền ngầm tặng cho viên quan chủ trì nhục hình để hắn giả như đế để trị tội Lao Ái, nhổ hết râu ria của Lao Ái và để Lao Ái đội lốt thành hoạn quan. Và thế là Lao Ái có thể được hầu hạ thái hậu. Thái hậu liền thả sức thông gian với Lao Ái và bà ta rất thích Lao Ái”.

Qua đó mới thấy mưu mô của họ Lã quả là thú vị, có một không hai, xứng đáng là "anh hùng thời loạn.

chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả: