Quá yêu tiền, trở nên tham lam
Tư Mã Thiên trong “Sử ký” đã viết rằng: “Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà đến, thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi”. Người trong thiên hạ cả ngày ngược xuôi bôn ba, cũng đều là vì lợi ích.
Bản chất của con người là theo đuổi lợi nhuận, không có gì sai với điều đó. Tuy nhiên, nếu quá tham lam, bạn sẽ bị mắc kẹt trong chính cái kén của mình.
Tục ngữ có câu: Làm quan sợ mất chức, giàu có sợ mất tiền. Người ta càng có nhiều thứ gì lại càng sợ mất đi thứ đó. Ngược lại, có những người tuy gia cảnh bình thường nhưng lại sống rất thoải mái, hạnh phúc.
Con người khi còn sống trên đời mà quá tham lam sẽ dễ đánh mất chính mình.
Hãy nhìn những quan chức cấp cao đã mắc sai lầm, họ muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, họ còn thiếu gì nữa?
Nhưng có lẽ, lòng tham của người là vô đáy, luôn mong muốn nhiều hơn nữa. Dục vọng mê hoặc những gì họ nhìn thấy và càng mê hoặc tâm trí của họ. Những người này đang bị dục vọng trói buộc, hãy xem làm sao có được hạnh phúc trong cuộc sống đây?
Tiền tài là vật ngoài thân, nếu sinh ra không mang đến, ch.ết cũng không mang theo, hà cớ gì phải tham lam?
Quá ích kỷ, chịu thiệt thòi lớn
Có người nói: "Con người không vì mình, trời tru đất diệt", những lời này là miêu tả cực đoan về tính ích kỷ của con người. Tuy nhiên, ích kỷ là một cái bẫy lớn.
Những người tự cho mình là thông minh nghĩ rằng vị tha là điều mà chỉ những kẻ ngốc mới làm. Người có trí tuệ đã sớm nhìn thấu điều đó. Cái mà lòng vị tha chịu đựng là những tổn thất trước mắt, những tổn thất nhỏ những lợi ích có trong tương lai là những lợi ích lớn.
Lão Tử đã sớm minh bạch đạo lý "Hữu vô tương sinh", "Vi vô vi, tắc vô vi", không vì lợi ích của mình, kỳ thật ở một mức độ nhất định lại chính là vì lợi ích của mình. Người chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, chỉ sợ là không nghĩ thông suốt điểm này, đến cuối cùng, họ cũng sẽ không hiểu, vì sao cả đời này mình không chịu thiệt, nhưng cũng không thấy chiếm được tiện nghi lớn gì.
Cái gọi là vật cực tất phản, làm người ích kỷ quá thì không phải mở đường cho mình, mà là tự chặn đường của chính mình.
Ích kỷ thực chất là từng bước tách mình ra khỏi đám đông. Khi tất cả mọi người đều biết rằng bạn chỉ nghĩ đến bản thân mình, liệu có bao nhiêu người sẵn sàng tiếp tục hợp tác với bạn? Có bao nhiêu người sẵn sàng nói chuyện với bạn?
Quá tật đố, lấy oán trả ơn
Cổ nhân nói: “Trong lòng mang điều dơ bẩn, không thích quang vinh của người khác, cho nên gọi là đố kỵ”.
Đố kỵ là một con dao, không phải là đâm vào tim người khác, mà chính là đâm vào bản thân mình..
Một số người có bản chất ghen tị, họ không thích người khác, và đôi khi họ còn lấy oán báo ân.
Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là điều chỉnh tâm thái của mình, thấy người khác tốt thì không được ghen tị, cần phải biết có ơn tất báo, dùng một tấm lòng bao dung để yêu thương vạn vật trên đời.
Đạo Đức Kinh có câu: “Người nào có đức dày thì như đứa trẻ sơ sinh”.
Một vị Thánh nhân chân chính là người có nội tâm trong sáng, không tì vết, giống như một đứa trẻ sơ sinh, hết sức chân thành và thuần khiết, lương thiện và trong sạch. Khi mới sinh ra, con người vốn dĩ trong sáng và không tì vết. Nhưng bởi vì có quá nhiều ham muốn mà không thể lấp đầy, mới dẫn đến bi kịch của cuộc đời.
Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là điều chỉnh tâm lý của mình, thấy người khác tốt thì không được ghen tị, phải báo đáp lòng tốt, yêu thương vạn vật trên đời bằng tấm lòng bao dung.
Trong phần đời còn lại, hãy luôn mở rộng tầm mắt, tăng cường kỷ luật tự giác và tránh xa những cạm bẫy của những ham muốn này, làm được như vậy thì quả là một điều may mắn.