Chúng tôi có 4 năm trời sinh viên yêu nhau sôi nổi, vô cùng hạnh phúc với biết bao kỷ niệm. Cả anh và tôi đều là mối tình đầu của nhau, chúng tôi yêu nhau hai gia đình đều biết, cũng tác thành, vun vén... cứ ngỡ chỉ chờ lúc ổn định hơn chút nữa là đưa nhau về chung một nhà thì anh đột ngột nói chia tay.
Thời điểm đó tôi suy sụp vô cùng, khóc khăn lắm mới có thể vượt qua. Rồi tôi ra trường, đi làm, mấy năm chẳng yêu đương gì ai. Tận gần 3 năm sau, tôi mới quen Thái, anh là người đàn ông tốt bụng, ấm áp. Rút kinh nghiệm từ lần đổ vỡ đầu tiên, tôi chẳng yêu quá nhiều, chẳng dốc lòng dốc dạ vì ai cả. Thấy anh tốt, ổn định lại thương tôi, hơn nữa bản thân cũng có cảm tình nên tôi đồng ý cưới sau 1 năm đi lại.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi sinh con, làm mẹ, làm vợ.... quả thực Thái không để tôi phải khổ, anh yêu vợ, thương con. Tôi sống bên chồng, hoàn toàn hài lòng với những gì mình đang có. Mặc dù vậy, ám ảnh về mối tình đầu chưa bao giờ thôi day dứt.
Thế rồi một lần tình cờ, tôi gặp lại một người bạn thân của người cũ. Nói chuyện với nhau một hồi, người đó hỏi tôi, có liên lạc gì với Quân không?. Tôi bảo không, 7 năm rồi không liên lạc gì với nhau cả. Anh bạn đó cho tôi số điện thoại, rồi bảo nếu muốn tôi có thể chủ động liên lạc.
Tôi định không lấy, nhưng nghĩ thế nào lại lưu vào. Suốt những ngày sau đó, tôi cứ định nhắn tin, nhắn rồi lại xóa, ấn gọi rồi lại tắt đi... cuối cùng tôi lấy hết can đảm, quyết gọi cho Quân lần cuối, tôi muốn gặp anh, để hỏi cho rõ lý do ngày xưa anh từ bỏ tôi không một lời từ biệt.
Hôm hẹn với Quân, tôi đã nghĩ mình phải thật đẹp, thật sang trọng, sẽ làm anh hối hận. Tôi mặc chiếc váy quyến rũ, tô son đỏ, đi đôi giày rực rỡ, xức chút nước hoa thoang thoảng, ngắm nhìn mình trong gương, tôi hoàn toàn hài lòng...
Thế nhưng, điều khiến tôi không ngờ đến là Quân lại dẫn vợ đi cùng, một người phụ nữ nhan sắc trung bình, lại đang ngồi trên xe lăn. Ngồi đối diện với vợ chồng Quân, tôi bỗng thấy mình thừa thãi và kệch cỡm. Lúc vợ anh nói muốn ra ngoài một chút, bảo anh cứ ngồi đấy, bao giờ về thì gọi là được. Người phụ nữ có vẻ đôn hậu, dịu dàng, khẽ mỉm cười chào tôi rồi điều khiển chiếc xe lăn ra phía cửa...
Quân nhìn tôi, cười trìu mến. Anh bảo thấy tôi khỏe mạnh, hạnh phúc thế này anh mừng lắm. Tôi ứa nước mắt, trân trối nhìn anh. Cuối cùng, tôi cũng hỏi lý do năm xưa anh bỏ tôi là gì. Quân mỉm cười, anh nói là do anh vô sinh. Anh vô tình phát hiện trong một lần đi khám bệnh. Vì không muốn tôi khổ nên mới âm thầm chia tay như thế.
Tôi sốc nặng, lắp bắp không thành tiếng... Quân nói, sau cú sốc đó, anh vào miền Trung đi làm, trong thời khắc chán nản nhất thì anh gặp Quyên, vợ anh bây giờ. Cô ấy không may mắn như nhiều người khác, nhưng cô ấy có trái tim nhân hậu, hiện anh và vợ đã xin con nuôi, anh cũng mới chuyển công tác ra Hà Nội hơn 1 năm nay. Anh vẫn luôn dõi theo tôi, biết tôi từng rất đau lòng, nhưng thà như thế còn hờn, anh không muốn tôi vì anh mà khó xử...
Ngày hôm đó về nhà, tôi cứ khắc khoải mãi không thôi. Hóa ra người đàn ông tôi yêu, tôi hận đã phải chịu đựng ngần ấy thứ... Nhưng hiện giờ, tôi dám chắc rằng anh cũng đang hạnh phúc. Tôi nhìn thấy vẻ si mê lộ rõ ngập tràn trong ánh mắt khi anh nhắc tới vợ mình. Tôi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng 7 năm qua đeo bám trong lòng....