Mới đây, Tuấn Hưng đăng ảnh đi chùa cầu bình an cho gia đình. Anh viết: "Tất cả chỉ 1 chữ duyên". Rất nhiều bạn bè và cư dân mạng đã để lại lời hỏi thăm và cầu may mắn cho nam ca sĩ cùng gia đình.
Tuy nhiên một cư dân mạng bất ngờ bình luận kém duyên: "Chui chạn mà đạo lí vậy anh?". Vốn người thẳng tính, Tuấn Hưng cũng không ngó lơ mà đáp lại rằng: "Tại sao các bạn lại trả lời và quan tâm tới em nó như thế? Chuyện gầm chạn là chuyện rất cũ rồi. Chui được vào đã khó, ở lâu còn khó hơn. Thật ra khi đủ lớn, con người nhìn nhận tầm rộng cao chứ mấy khi cúi và nằm xuống xem trong gầm chạn có gì?
Bố bạn ấy có thể không dạy bạn ấy đến nơi đến chốn, hoặc có thì dạy cách chửi người lớn hơn (vì đó là niềm vui). Chúng mình cứ vui và thoải mái bởi sống chung với loài người vẫn còn nhiều giống loài khác nữa. hihi".
Lời phản pháo của nam ca sĩ khiến cư dân mạng mỉa mai mình phải lẳng lặng biến mất tăm.
Sau khi kết hôn cùng với hot girl Hương Baby, Tuấn Hưng đã dừng bước lãng tử. Anh tập trung phụ vợ kinh doanh và chăm sóc cho các con.
Sau khi kết hôn cùng với hot girl Hương Baby, Tuấn Hưng đã dừng bước lãng tử. Anh tập trung phụ vợ kinh doanh và chăm sóc cho các con. Thi thoảng, nam ca sĩ thực hiện những show diễn miễn phí ở góc ban công nhà mình.
Mới đây, Tuấn Hưng đã chia sẻ về lý do anh tổ chức những show hát 0 đồng ở ban công: "Góc ban công, câu chuyện được xây dựng từ 7 năm trước. Khi mới cưới vợ, cả nhà dọn ra 1 nơi ở mới rộng hơn và đủ phòng sinh hoạt thì căn nhà nhỏ cổ kính này chỉ là nơi ông bà nội Son - Hào - Sâm về chơi với bà con xóm phố mỗi ngày.
Thế rồi 1 đêm say nằm vắt tay lên trán tự hỏi: nếu vài năm nữa không ai nghe mình hát nữa thì mình sẽ phải có chỗ nào để thoả đam mê chứ?
Được đi nhiều và trải nghiệm nhiều, mình quyết định dựng căn nhà nhỏ thành 1 sân khấu nhỏ. Thi thoảng tự tổ chức show của mình hát.
Thế rồi Phố đi bộ được hình thành, tự nhiên đang hát trong nhà ngó ra ban công thấy khán giả đứng dưới ngó lên và chờ mình xuất hiện. Máu nghệ sỹ nổi lên, đánh liều mang micro ra hét, mọi người ở dưới phấn khích và chính điều đó bắt đầu nung nấu hình thành 1 kiểu sân khấu mang tính cống hiến.
Vẫn 1 chút rụt rè vì sợ ảnh hưởng bà con khu phố làm ăn kinh doanh các thứ nên cũng không thông báo gì, chỉ hứng lên là hát. Hâm mà…
Rồi cuộc sống thay đổi, mình lùi lại chăm sóc gia đình, và cũng cảm nhận cái thời của mình nó hết rồi, thà nghỉ trước còn hơn không ai đoái hoài gì đến.
Rồi cũng lại thèm hát, nhớ khán giả lại mua thêm loa xách micro ra hét toáng lên, khán giả lại đứng dưới nghe ngày càng đông, dần tạo nên 1 sân chơi cuối tuần tự lúc nào. Mấy ai dám mơ mình đứng hát mà mưa gió như vậy khán giả vẫn không bỏ mình chạy vì mưa.
Trái tim thổn thức như ngày cầu hôn và đám cưới khi ngắm nhìn những gương mặt ướt đẫm những hạt mưa, nhưng chiệc ô nhỏ xoè ra như tán lá cọ đón lấy ánh đèn vàng hắt xuống, ôi nó đẹp, đẹp từ cảnh đến Tình".