1. Phớt lờ
Nếu việc đánh nhau của trẻ chỉ là đụng chạm nhẹ với nhau, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng thì hãy phớt lờ. Trẻ sẽ tự làm lành với nhau mà không cần sự can thiệp của người lớn.
2. Khích lệ và khen trẻ khi chúng hòa thuận với nhau
Khi thấy trẻ hòa thuận và chơi vui vẻ với nhau, bố mẹ nên khen ngợi con. Trẻ có thể nghe rồi quên đi, nhưng lời khen này rất quan trọng. Hãy lưu tâm đến trẻ khi chúng hành xử tốt như chúng ta yêu cầu, đừng để khi trẻ gây gỗ với nhau mới quan tâm đến con. Vì nhiều khi trẻ rất muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ bằng cách gây rối hay phá bĩnh.
3. Hạn chế đấu khẩu và tranh cãi “tay chân” với bạn đời
Trẻ là tấm gương phản chiếu phương thức sống trong gia đình. Trẻ học cách chung sống hòa thuận từ cha mẹ chúng. Đừng mong chờ trẻ hành xử tốt, nếu người lớn không làm gương cho chúng.
4. Tạo một môi trường sống hòa thuận
Cả bố và mẹ phải chung sức xây dựng một gia đình có không khí thuận hòa giữa các anh chị em. Dạy trẻ rằng sống thuận hòa, hợp tác với anh chị em là điều rất quan trọng. Cần tránh không cho trẻ chơi những trò chơi hoặc những hoạt động kích thích đánh nhau. Môi trường hòa thuận là cái nôi rất tốt để hình thành nhân cách của trẻ.
5. Dạy trẻ biết hòa giải
Bố mẹ cần phải dạy con cách đối phó với tình huống tranh cãi. Khi trẻ đã bình tĩnh trở lại và cởi mở hơn, hãy tâm sự với con về tình huống đánh nhau lúc trước. Cha mẹ hãy hỏi con xem có sự chọn lựa nào khác tốt hơn việc đánh nhau với anh chị em không. Giúp trẻ động não suy nghĩ để nghiệm ra điều này.
6. Kiềm chế phản ứng trước trò đánh nhau
Khi bố mẹ buộc phải can thiệp thì cần giữ thái độ điềm tĩnh. Nếu chúng ta lại nổi nóng và mất bình tĩnh đối với trẻ, thì thật ra chúng ta càng làm cho trẻ có khuynh hướng tức giận và sẽ... đánh nhau nhiều hơn.
7. Hãy yêu trẻ nhiều hơn
Hãy biểu lộ tình yêu thương như nhau đối với trẻ qua lời nói, và quan trọng hơn, là bằng hành động. Những đứa trẻ cảm thấy mình được yêu thương công bằng thường ít có khuynh hướng gây sự đánh nhau.